Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 140: Cô Đồng Ý Thì Kết Hôn 1

Trong phòng khách, cục trưởng Ngụy với Cố Minh Thành cùng ngồi uống trà trò chuyện.

Hai anh em Ngụy Bảo Châu ở trong nhà không thể nhịn được bèn xin tiền cha, dẫn Bảo Sơn Bảo Hoa chạy ra ngoài mua kem.

Bình thường Triệu Mạn Lệ rất nghiêm khắc, không cho trẻ con ăn quá nhiều kem que hay đồ ăn vặt nên chúng chỉ có thể "xuống tay" từ cha mình. Cục trưởng Ngụy là một người cha có vẻ bề ngoài nghiêm khắc nhưng khi về nhà luôn mềm lòng với con cái, chỉ cần chúng làm nũng, anh ấy sẽ cho chúng tất cả.

Sau khi bọn trẻ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người cục trưởng Ngụy và Cố Minh Thành, họ nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều. Cục trưởng Ngụy hỏi họ đã mua vé tàu chưa.

Cố Minh Thành cười nói: "Tôi đã nhờ đồng chí ở trên tỉnh thành mua giúp vé tàu ngày mốt rồi."

"Trên tỉnh?" Cục trưởng Ngụy hơi sửng sốt: "Sao cậu lại muốn lên tỉnh rồi đi tàu?"

Thị trấn của họ cũng không quá hẻo lánh, vừa vặn cũng có tàu chạy qua, có nhà ga nên không cần phải lên thành phố đón tàu. Chính vì vậy mà Nam Hoài có kinh tế khá phát triển, là một thị trấn khá giàu có.

Cố Minh Thành giải thích: "Như mọi người đã biết, sức khỏe của Gia Gia không được tốt, nếu bắt em ấy đi tàu ba ngày ba đêm sẽ rất khó chịu. Tốt nhất là đi xe đến tỉnh thành trước, sau đó lại xuất phát từ đây, như vậy khoảng cách sẽ tương đối gần, có thể tiết kiệm hơn một ngày, chỉ mất hai ngày một đêm là đến nơi."

Cục trưởng Ngụy: "..."

Mấu chốt là suy nghĩ trong lòng Phong Lẫm, anh ấy cũng không thể tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa sức khỏe Cố Di Gia không được tốt, cuối cùng chuyện này có thành hay không, hiện tại nói này kia chỉ gây thêm rắc rối.

"Ai thế?"

Thật ra cục trưởng Ngụy muốn nói với anh ấy rằng tên nhóc Phong Lẫm kia đã để ý em gái của anh ấy. Vậy cho nên mới tích cực giúp đỡ anh ấy thu xếp để họ có thể vào quân đội một cách thuận lợi. Nhưng sau khi suy nghĩ, anh ấy quyết định vẫn không nên nói gì hết.

Cục trưởng Ngụy lại hỏi: "Cậu muốn đi xe đến tỉnh thành bằng cách nào?" Họ sắp vào quân đội, hành lý rất nhiều, sợ mang theo nhiều hành lý sẽ gặp khó khăn, còn thêm bảo vệ một cô gái có sức khỏe kém, đi lên được trên tỉnh thật sự không thuận tiện lắm.

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ lần này cậu đưa vợ con và em gái theo về quân đội, không biết khi nào mới quay lại, sau này sẽ không dễ dàng gặp lại cậu."

Cục trưởng Ngụy chợt nhận ra đây chính là một giải pháp.

Có lẽ thật ra Phong Lẫm cũng không cần họ nói trước điều gì giúp anh. Nếu Phong Lẫm thực sự có ý định đó, anh sẽ đích thân nói với lão Cố, tự mình chủ động.

Cố Minh Thành cười nói: "Anh cứ yên tâm, ngày mai sẽ có người tới đón chúng tôi."

Từ thị trấn của họ đến tỉnh thành chỉ mất năm, sáu tiếng lái xe, không giống như tàu hỏa, nó không đi thẳng đến tỉnh thành mà phải đi đường vòng nên tốn nhiều thời gian hơn. Chỉ là...

Cục trưởng Ngụy nhìn Cố Minh Thành đang cảm khái, vẻ mặt anh ấy hơi kỳ lạ, do dự định nói nhưng thôi.

"Cậu nói cũng phải."

"Là người do Phong Lẫm sắp xếp." Cố Minh Thành cảm khái nói: "Trước đây tôi chỉ nghĩ Phong Lẫm dù hơi ít nói, kiệm lời nhưng có năng lực đáng tin cậy, không ngờ cậu ấy lại đáng tin cậy như vậy, cậu ấy giúp tôi sắp xếp mọi thứ. Đúng là một người anh em tốt!"

Ở bên kia, Triệu Mạn Lệ và Trần Ngải Phương cũng mua được ít thức ăn rồi, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Nghĩ đi nghĩ lại, cục trưởng Ngụy quyết định không nói gì.

Cố Minh Thành không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Có duyên sẽ gặp lại thôi."

Trần Ngải Phương không ngờ chị ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, cô ấy sững sờ trong giây lát.

Vừa lúc họ chuẩn bị trở về khu tập thể, Triệu Mạn Lệ nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Ngải Phương này, năm sau Gia Gia sẽ hai mươi tuổi, các em có tính chuyện cưới xin của con bé chưa?"

"Cảm ơn cái gì chứ?" Triệu Mạn Lệ mỉm cười nói: "Chị chỉ là một người đi trước thôi."

Trần Ngải Phương nghe xong nói với vẻ biết ơn: "Chị dâu, cảm ơn chị. Nghe chị nói em thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."

Ở tuổi hai mươi, cô đã là một cô gái lớn rồi, có thể đã tính đến chuyện kết hôn từ sớm.

Trước đây Triệu Mạn Lệ đã từng phục vụ trong quân đội, biết cuộc sống trong quân đội như thế nào nên chị ấy chắt lọc ra một vài lưu ý nói với Trần Ngải Phương, chủ yếu là để cô ấy yên tâm, không cần phải sợ hãi quá. Dù có thay đổi cuộc sống ở một nơi khác nhưng chỉ cần chồng con ở bên cạnh thì thực ra mọi chuyện vẫn như xưa.

"Việc này chúng em chưa nghĩ tới." Cô ấy nói thật: "Chúng em chỉ hy vọng sức khỏe của Gia Gia sẽ khá hơn, còn những chuyện khác đợi đến lúc sức khỏe ổn thì mới tính đến." Cô ấy nhìn em chồng lớn lên qua năm tháng, cô ngày càng xinh đẹp, thu hút sự chú ý của nhiều người đàn ông, thậm chí có người còn thuyết phục người nhà đến hỏi cưới cô.

Nếu nói không tính gì đến chuyện kết hôn của em chồng thì là nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận