Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 71: Anh Muốn Cưới Cô 1

Tới gần buổi trưa, Bảo Sơn cũng tan học trở về.

Còn chưa về đến nhà, cậu bé đã nghe nói đồng đội của cha đến nhà mình, lập tức bỏ lại đám bạn học đang đi về cùng cậu bé kia, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.

"Bảo Sơn, chờ chúng tớ với!"

Mấy bạn học phía sau đều đang gọi cậu bé, Bảo Sơn làm như không nghe thấy, chạy như bay về nhà.

Lúc về đến nhà, đầu Bảo Sơn đã đầm đìa mồ hôi nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cậu bé.

Cậu bé đẩy cánh cổng không đóng kín ra, vừa bước vào cửa đã thấy một người đàn ông xa lạ có thân hình cao lớn và lạnh lùng đang ngồi trong nhà chính, biết người này chính là đồng đội của cha.

Hai mắt Bảo Sơn sáng long lanh nhìn anh.

Vì cha là quân nhân nên Bảo Sơn vô cùng sùng bái quân nhân, cũng tràn đầy khát vọng, quyết định sau khi lớn lên, cậu bé cũng muốn tham gia quân ngũ, trở thành một người người lính làm con em của nhân dân vĩ đại và vẻ vang.

Bảo Sơn nói to và dõng dạc: "Con chào chú Phong."

Bởi vì là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho nên tự cậu bé thấy rằng mình có tính cách khá trầm ổn, giống như một người lớn chăm sóc phụ nữ trong nhà, cậu bé không hoạt bát như Bảo Hoa, mặc dù rất muốn tìm Phong Lẫm hỏi về chuyện của cha nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp.

Cố Di Gia biết tâm tư bé trai ở tầm tuổi này thường khá nhạy cảm, không nên đối xử với bọn chúng như trẻ con, mà hãy nên kết bạn với chúng như cách mà ta đối xử với người lớn.

Bảo Sơn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt.

Bảo Sơn ngoan ngoãn đi tới, sau đó bị cô út cầm khăn mặt lau mồ hôi giúp mình, cả khuôn mặt mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Cô út! Để con tự làm."

Cố Di Gia đưa tay kéo cô bé đến trước mặt, lau mồ hôi cho cô bé, rồi lại đưa cô bé đi rửa sạch nhọ nồi dính trên mặt, sau đó dẫn nhóc con về phòng thay bộ quần áo khô ráo.

Người chú này nhìn trông rất trẻ tuổi nhưng khí chất tỏa ra lại rất mạnh mẽ, cậu bé không những không sợ hãi mà còn sinh ra một cảm giác dao động trong lòng.

Bảo Sơn đi rửa tay, rồi đi tới nhà bếp làm việc phụ mẹ, thay em gái đang nhóm lửa.

Cậu bé cầm lấy khăn mặt, tự mình lau loạn xạ rồi lại liếc nhìn Phong Lẫm.

Cố Di Gia nhìn thấy Bảo Sơn đầu đầy mồ hôi chạy vào, cô bèn vẫy tay gọi: "Bảo Sơn tới đây."

Phong Lẫm ừ một tiếng, anh quan sát cậu bé này, nhận ra vẻ ngoài cậu trông rất giống lão Cố, vừa nhìn đã biết đây là một hạt giống tốt để tham gia quân ngũ, năng lượng tinh thần dâng cao kia thật khiến người ta yêu thích.

Trần Ngải Phương là một người chân tay lanh lẹ, chỉ trong chốc lát đã làm xong một bàn đồ ăn.

Cô cười nói: "Chú này là đồng chí Phong Lẫm, cũng là đồng đội của cha con, con có thể gọi chú ấy là chú Phong."

Bảo Sơn và Bảo Hoa tính tình vẫn còn trẻ con, nhìn thấy đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, thậm chí còn có thịt, hai con mắt đều sáng lên.

Bảo Hoa đang nhóm lửa giúp mẹ ở trong nhà bếp, nóng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.

Thời tiết mùa hè nóng bức, ở trong bếp nhóm lửa là một việc cực khổ, nếu không phải sức khỏe của cô không tốt, không chịu được cái nóng thì công việc này cũng không nên rơi vào tay một đứa trẻ năm tuổi như vậy.

Trần Ngải Phương đứng ở cổng đưa mắt nhìn anh đi xa, vừa định dẫn cô em chồng và hai đứa nhỏ về phòng thì thấy thím Thúy Hoa - hàng xóm sát vách - đang mở cửa, thò đầu ra nhìn.

Khi rời đi, Phong Lẫm liếc nhìn Cố Di Gia đang đứng cùng Trần Ngải Phương một cái, rồi rời đi đầu không ngoảnh lại.

Trần Ngải Phương đáp: "Chắc là chưa đâu ạ..."

Ăn cơm trưa xong, Phong Lẫm liền chuẩn bị rời đi.

Cái nhìn này giống như chỉ là một ánh nhìn lơ đãng, tất cả mọi người đều không suy nghĩ nhiều.

Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có ngày lễ Tết mới có thể được ăn, hôm nay vì có chú Phong tới thăm nên bọn trẻ cũng có lộc ăn, trong lòng thầm hy vọng, sau này chú Phong sẽ đến nhà bọn họ nhiều hơn.

"Ngải Phương này! Đồng chí quân nhân kia đi rồi sao?"

Trần Ngải Phương bảo Cố Di Gia và hai đứa trẻ vào trước, còn mình đứng lại ở cổng, nói chuyện với thím Thúy Hoa: "Đúng vậy, đồng chí Phong còn có việc, không thể ở lâu."

Thím Thúy Hoa đi tới, than một tiếng "ôi chao": "Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Thím còn đang nghĩ, nếu như cậu ấy chưa kết hôn, có nên giới thiệu cháu gái bên nhà mẹ thím cho cậu ấy không! Nhân tiện, cho thím hỏi đồng chí Phong này đã kết hôn chưa?"

Trần Ngải Phương muốn ra tiễn thì anh bèn nói: "Bên ngoài nắng gắt, chị dâu không cần tiễn đâu."

"Vậy thì tốt quá rồi!" Bà ta lôi kéo Trần Ngải Phương, tràn đầy mong đợi nói: "Ngải Phương này! Cháu nói xem nếu thím giới thiệu cháu gái bên nhà mẹ đẻ cho cậu ấy thì thế nào?"

Trần Ngải Phương: "..." Thật sự không được tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận