Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 395: Chụp Ảnh Cưới 2

Chính ủy Lưu không để ý đến lời này, nghi hoặc hỏi: "Tại sao phải đợi đến cuối tháng chín? Có lý do gì không?"

"Cuối tháng chín thì thời tiết sẽ mát mẻ hơn, không nóng như vậy."

"Nếu cậu không thích trời nóng, chẳng phải mùa xuân sẽ tốt hơn sao?" Chính ủy Lưu luôn cảm thấy mình không hiểu anh: "Sao không kết hôn vào mùa xuân?"

Từ khi Phong Lẫm và Cố Di Gia bắt đầu yêu đương, chính ủy Lưu vẫn luôn chờ tin bọn họ kết hôn.

Vậy mà mùa đông tới, sau đó mùa đông đi qua, mùa xuân cũng tới, cũng không thấy anh có động tĩnh gì.

Phải biết rằng, đầu năm nay người ta kết hôn, nếu như không có tình huống nào bất ngờ xảy ra, từ lúc hẹn hò đến lúc kết hôn, dài nhất cũng không vượt quá nửa năm.

Hơn nữa Phong Lẫm là quân nhân, tuổi không còn nhỏ, các lãnh đạo đều hy vọng anh sớm kết hôn.

Phong Lẫm nói: "Bây giờ mùa xuân đã sắp qua rồi, đã không còn kịp nữa, chỉ có thể đợi đến mùa thu."

Người anh yêu đang bận rộn với chiếc máy may ở trong nhà.

Ánh nắng rực rỡ của mùa xuân tràn vào từ bệ cửa sổ, cô ngồi ở trước cửa sổ, khuôn mặt trắng như sứ không có chút tỳ vết giống như đang phát sáng, mái tóc dài đen nhánh tùy ý buộc lên, trên trán, bên thái dương đều có những sợi tóc nhỏ rũ xuống, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, dung mạo như tranh vẽ, tựa như nàng tiên trong tranh.

Vì sao nhất định phải chọn mùa thu? Anh có tình cảm đặc biệt với mùa thu sao?

Phong Lẫm cũng không lên tiếng quấy rầy cô, anh đứng ở cửa, im lặng nhìn người đang làm việc chăm chỉ ở trong phòng.

Phong Lẫm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải như vậy, cho dù không có nhiệm vụ lần này, tôi cũng quyết định kết hôn vào mùa thu."

Đôi mắt cô sáng ngời: "Anh tới khi nào vậy? Sao không gọi em?"

Vẻ mặt của chính ủy Lưu cứng đờ: "Không lẽ là do lúc trước phái cậu đi chấp hành nhiệm vụ, nên cậu phải hoãn thời gian kết hôn đến mùa thu đấy chứ?"

Trong vô thức, anh nhìn đến nỗi ngây dại, quên cả chuyện phản ứng.

Chính ủy Lưu lại càng không hiểu.

Nhiệm vụ lần này tương đối khó giải quyết, chỉ có thể phái Phong Lẫm đi, không cần phải nói chuyện này nguy hiểm bao nhiêu, cũng mất hơn hai tháng mới trở về. May mắn đã giải quyết tốt đẹp, mặc dù trên đường anh bị một ít vết thương, đến lúc trở về vết thương trên người cũng gần như lành hẳn.

Phong Lẫm có chìa khóa nhà họ Cố, theo thói quen, lúc đi vào không phát ra một tiếng động nào, người ngồi trước máy may hoàn toàn không nhận ra anh đã đến.

Yết hầu của người đàn ông hơi lăn lên lăn xuống, anh nói: "Vừa đến không lâu, thấy em bận nên không gọi em."

Đáng tiếc, Phong Lẫm hoàn toàn không có ý giải thích với ông ấy, sau khi nộp báo cáo kết hôn xong, lập tức đi tìm người thương.

Anh nhìn thoáng qua chiếc bàn bên cạnh máy may dùng để cắt vải, đã chất đống không ít vải vóc, còn có kéo, thước cuộn các thứ, bên cạnh có một cái sọt nhỏ, bên trong có không ít vải vụn...

Vẫn là Cố Di Gia dừng lại giữa chừng nghỉ ngơi, cầm lấy ly tráng men bên cạnh, muốn đi rót ly nước uống, đứng dậy thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa.

Phong Lẫm bước vào, rất tự nhiên nhận lấy ly tráng men trong tay cô, rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô nâng ly lên, chậm rãi uống, đôi môi còn vương vài giọt nước, giống như cánh hoa hồng nhạt mềm mại trên cành...

Cố Di Gia không khỏi mỉm cười, nhìn vẻ mặt thật sự nghiêm túc của anh, không kiềm chế được sự thích thú trong lòng, lại gần hôn anh một cái, nào ngờ lại nhìn thấy chóp tai anh phiếm hồng.

Hôm nay anh vẫn đang nghỉ ngơi, nhưng sáng sớm không đến, đến bây giờ mới tới, nên cô không khỏi có chút tò mò.

Cố Di Gia kéo anh ngồi xuống, nói chuyện phiếm cùng anh, hỏi hôm nay anh đã làm gì.

Căn phòng này, giống như một căn phòng làm việc nho nhỏ, khắp nơi là dấu vết hoạt động của cô.

"Viết báo cáo kết hôn." Anh rất thành thật nói.

Cách đó không xa còn có một giá gỗ treo quần áo, có vài bộ váy mới làm xong đang treo ở đó.

Dưới ánh mặt trời, khi anh mặc quân trang, luôn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận quân nhân, chưa bao giờ dễ dàng vượt qua khuôn phép, hết lần này tới lần khác cô luôn thích trêu chọc anh, chọc cho vành tai anh đỏ lên, trở nên càng nghiêm túc hơn.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, mặc dù anh có hơi ngượng ngùng, nhưng không nói gì thêm, miễn cưỡng nói sang chuyện khác: "Gia Gia, đây đều là quần áo may cho người khác sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận