Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 359: Sự Cô Đơn Và Yếu Đuối Của Cô 1

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, thuận tiện nghe radio.

Chiếc radio này là nhờ đoàn trưởng Phong vì không muốn Cố Di Gia cảm thấy buồn chán nên mới chạy ra ngoài mua, thời tiết lạnh giá, anh chỉ ước gì cô ngoan ngoãn ở trong nhà, không đi đâu cả.

Có điều Cố Di Gia cũng không thấy hứng thú lắm.

Chủ yếu là vì những năm nay radio chỉ có thể nhận sóng của một vài đài, nghe tới nghe lui cũng chỉ có những nội dung đó, cô không có hứng thú lắm, thế nên mới mang radio bỏ ra phòng khách để mọi người cùng nhau nghe.

Ngược lại Bảo Sơn và Bảo Hoa lại rất thích, hai anh em khi không có gì làm sẽ tụ lại ghé vào trước radio, nghe một ít chương trình kể lại chuyện xưa thói cũ.

Lúc này, một nhóm người vây quanh trước lò nướng, cùng nhau uống trà nóng, ăn hạt dưa, đậu phộng và nói chuyện phiếm. Bọn họ nhìn tuyết rơi, nghe các chương trình trên radio, cảm thấy vô cùng hài lòng và thỏa mãn như thể trộm được nửa ngày nhàn rỗi.

Cố Di Gia ngồi sát bên cạnh Phong Lẫm, trong tay cầm một quả lê đông lạnh, sau đó tay cô bị lạnh tới nỗi kêu lên một tiếng.

Một bàn tay lấy mất quả lê đông lạnh trong tay Cố Di Gia đi, cô ngẩng đầu lên, lập tức thấy đoàn trưởng Phong với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt anh là vẻ không đồng tình.

Mặc dù cô là em gái anh ấy, nhưng nếu em gái làm những chuyện không có lợi cho sức khỏe bản thân thì đối phương tuyệt đối phải có lập trường kiên định, không được thuận theo ý cô.

Cố Di Gia cũng không thật sự muốn tìm đường chết, mà là con người đều có thói hư tật xấu, càng là chuyện mình không thể làm thì lại càng muốn làm. Đặc biệt là khi bên cạnh còn có một người yêu thương chiều chuộng cô, lúc nào cũng sốt sắng, luôn để ý tới cô, khiến cô có suy nghĩ muốn khiêu khích thần kinh của anh một chút, nhìn anh trở mặt.

Nếu như là những chuyện khác, bình thường mỗi khi đoàn trưởng Phong bị cô làm nũng thì gần như đều không thể giữ ý chí kiên định mà thuận theo cô. Có điều với những việc có liên quan tới sức khỏe của cô, anh đều là người nói một không nói hai.

*Chỉ những người không dễ mềm lòng

Cố Di Gia: "..." Cô ăn lê đông lạnh là vì muốn ăn hương vị đó cơ mà. Nướng nóng lên rồi mới ăn thì không còn mùi vị đó nữa.

Mọi người ở trong phòng khách vui chơi giải trí, nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng những lời nói con nít của Bảo Hoa xen vào, tiếng cười không ngớt.

"Em muốn ăn mà." Cô làm nũng nói: "Chỉ một miếng nhỏ thôi, có được không?"

Bây giờ tâm trạng của Cố Di Gia y hệt thế này.

Có điều bạn trai có vẻ rất kiên quyết, cô chỉ có thể từ bỏ thôi.

Trong lòng đoàn trưởng Phong mềm nhũn nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên quyết từ chối cô. Anh cầm quả lê đông lạnh để lên trên lò nướng rồi nói: "Đợi nướng nó nóng lên rồi em hãy ăn, bây giờ không được."

Về điểm này lão Phong làm tốt lắm, lỗ tai không quá mềm*.

Trên bếp lò ngoài một ấm nước nóng để pha trà ra thì xung quanh còn bỏ không ít thứ như đậu phộng, khoai tây, hạt dẻ, hoa quả... Giống như thể thứ gì cũng có thể đem nướng được vậy.

Cố Minh Thành thấy vậy thì âm thầm gật đầu, nên như thế này.

Bảo Hoa rất thích những món đồ nướng thế này, mặc dù ăn nhiều sẽ nóng nhưng chúng nó lại rất ngon.

Mặc dù kiểu gì cô cũng không thể luôn được như ý nguyện nhưng cô lại thích như thế.

"Ông cố, ông ăn đậu phộng nướng đi, thơm thơm giòn giòn, ăn rất ngon đấy ạ." Bảo Hoa hiếu thuận bóc vỏ đậu phộng cho ông Hồ.

Phong Lẫm đưa Cố Di Gia về phòng cô.

Tới khi thời gian cũng đã muộn, mọi người mới về đi nghỉ.

Phong Lẫm kìm nén, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lành lạnh của cô, anh nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh lại tới, chúng ta cùng nhau đi chúc Tết chú Phương và dì Tống."

Bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Hoa vì bóc đậu phộng nướng mà trở nên đen xì, gương mặt không cẩn thận cũng bị dính một ít nhọ đen, thế nhưng cô bé chẳng hề hay biết, cười toe toét cả lên.

Chủ yếu là vì già trẻ lớn bé trong nhà không thể thức đêm, nên tới giờ là muốn lên giường nghỉ ngơi. Mặc kệ là sau khi về phòng có ngủ được hay không thì cứ về phòng đã rồi lại nói.

Trần Ngải Phương sợ hai đứa nhỏ ăn nhiều sẽ bị nóng trong người nên cô ấy nấu nhiều trà lạnh một chút cho chúng uống.

Bọn họ vừa ra khỏi phòng khách, những bông tuyết từ trên mái hiên bên ngoài, nương theo cơn gió lạnh thổi tới. Cố Di Gia vừa hắt hơi một cái đã bị một cái áo khoác quân đội trùm lại kín mít, một tay anh bế cô lên, ôm cô về phòng.

Tới khi cửa phòng bị đóng lại, ngăn cản gió tuyết ở bên ngoài, Cố Di Gia bị trùm kín chặt chẽ mới được buông ra.

Cô ngồi bên mép giường, nhịn không được nhìn người đàn ông cười cười.

Ông Hồ lấy khăn lau mặt cho cô bé, rồi cười ha hả nhận đậu phộng mà cô bé đã bóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận