Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 816: Đến Thủ Đô 3

Cố Di Gia hỏi Bảo Sơn: "Bảo Sơn à, khi nào trường con mới được nghỉ đông thế?"

"Tuần sau là bắt đầu nghỉ đông rồi ạ." Bảo Sơn vừa uống ngụm canh nóng vừa đáp: "Đến lúc đó con được nghỉ tận một tháng đấy."

Cố Di Gia cười: "Vậy thì tốt, bên ngoài rất lạnh, ở trong nhà vẫn là ấm áp nhất."

Bảo Sơn nhìn gương mặt tươi cười của cô thì hỏi lại: "Cô út, khi nào cô út đến thủ đô thế?"

Hồi vừa vào đông lúc Cố Di Gia may quần áo ấm cho mọi người thì có một lần nhắc đến chuyện sẽ đến thủ đô với đoàn trưởng Phong để ăn tết với cha mẹ chồng.

Đây cũng là lẽ thường tình, vốn năm ngoái là nên đến thủ đô rồi nhưng đoàn trưởng Phong lại lo lắng cho sức khỏe của cô nên đã không đi. Năm nay, trông cô đã khỏe không khác gì người bình thường, có lẽ ngồi được xe lửa rồi, cho dù nói thế nào thì cũng phải về nhà cha mẹ chồng ăn tết chứ, sẵn tiện thăm hỏi họ hàng thân thích của bên nhà Phong Lẫm.

Cố Di Gia đáp: "Đoàn trưởng Phong nói sẽ mua vé xe ngày hai mươi sáu."

"Hai mươi sáu tết sao?" Bảo Hoa chạy sang xem lịch, phát hiện cũng không còn bao nhiêu ngày nữa thì ôm chặt lấy cổ Cố Di Gia: "Con không nỡ để cô út đi đâu."

Sau khi ăn cơm xong, Cố Di Gia và Phong Lẫm về nhà.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của thịt, khiến Bảo Hoa thèm ăn phải chạy ào ra khỏi phòng.

Cho dù nói thế nào thì cô ấy cũng là người bên nhà mẹ đẻ, cũng nên bày tỏ ít lòng thành, cũng là giữ mặt mũi cho Cố Di Gia.

Sáng hôm sau là ngày nghỉ, hai người qua nhà anh hai và chị dâu để xử lý đống thịt hôm trước. Tối qua, Cố Minh Thành đã cắt thịt thành những miếng dài khoảng hai mươi centimet, sau đó dùng muối ướp số thịt đó, hôm nay là có thể bỏ vào chảo chiên lên rồi, sau khi chiên cho lớp da vàng óng lên thì đổ cả dầu và thịt vào trong một cái hũ.

Nhưng họ là người lớn, có thể khống chế được cảm xúc của mình nên ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì cả.

Trần Ngải Phương đáp: "Em yên tâm, anh trai em sẽ không ngăn chị ăn đâu."

Cố Di Gia bị chọc đến bật cười: "Cô cũng không nỡ rời xa mọi người."

Sau khi chiên thịt xong, Trần Ngải Phương chọn một miếng thịt to không nhiều mỡ để cắt thành từng miếng thịt dài, cho vào bát rồi mang ra để Cố Di Gia và hai đứa nhỏ nếm thử thế nào.

Trần Ngải Phương đáp: "Vậy để chị thu dọn một số đồ đạc để khi đó hai đứa mang qua nhà họ Phong nhé."

Đương nhiên Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cũng không nỡ, đặc biệt là Trần Ngải Phương, mấy năm nay cô ấy chưa từng rời xa cô em chồng này, sau khi biết năm nay cô không thể ăn tết với gia đình mình thì trong lòng cũng thấy trống trải hơn.

Trời đang lạnh nên hai người họ cũng không làm gì nhiều, vừa về đến nhà là tắm rửa rồi đi ngủ ngay.

Lúc trời chập tối Bảo Sơn lại leo lên chiếc xe của quân đội, quay về trường của cậu bé cùng những bạn học khác.

Nhà họ Phong không quan tâm những chuyện này nhưng họ cũng không thể không làm gì cả, như vậy rất thất lễ.

Mãi cho đến nghỉ đông mới được quay về, lúc đó cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết.

"Chị dâu, chị cũng ăn nhiều vào." Cố Di Gia nhìn xuống bụng cô ấy: "Bây giờ bụng chị vẫn chưa lớn, ăn nhiều chút cũng không sao cả."

Bận rộn hết một ngày.

Mấy ngày nay vì để chạy bản vẽ cho kịp mà cô bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng phải đẩy lùi lại, đoàn trưởng Phong rất bất mãn với chuyện này.

Cố Di Gia xua tay: "Bây giờ vẫn chưa có linh cảm!"

"Chủ biên hỏi mọi người có kế hoạch có tác phẩm tiếp theo chưa?" Cô ấy nhìn Cố Di Gia và Trang Nghi Giai với ánh mắt đầy mong chờ.

Lúc Lâm Diễm đến lấy bản thảo lần cuối cùng trước thềm năm mới thì cũng sẵn tiện chuyển lời của chủ biên đến.

Quả thật, là một người đến từ tương lai khi tin tức đã bùng nổ thì cô có rất nhiều linh cảm, nhưng cô đã làm việc cả một năm trời, không dễ gì mới hoàn thành một tác phẩm nên tạm thời cô không muốn làm tiếp nữa, chỉ muốn nằm lười chảy thây ở nhà thôi.

Sau tết nguyên đán năm nay thì sẽ chính thức bước vào năm bảy mươi sáu.

Trang Nghi Giai ôm lấy cái bụng to tướng của mình: "Em xem bụng chị đi, cho dù có linh cảm thì cũng không làm gì được."

Nhưng cô ấy vẫn còn may mắn khi bộ truyện tranh ngắn này được hoàn thành trước tết, đợi năm sau cô sinh con thì đến lúc đó vừa phải ở cữ, còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ, làm gì có thời gian để vẽ chứ?

Cho nên dù bây giờ có cô ấy linh cảm thì cũng kiên quyết không làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận