Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 697: Kiên Quyết Phải Cưới 6

Cố Minh Thành thấy Trần Ngải Phương dạy con, tuy rất đau lòng nhưng cũng không nói gì thêm.

Khi tiếng kèn phát lệnh vang lên, Phong Lẫm ngay lập tức mở to mắt.

Cố Di Gia hơi tỉnh lại, đôi mắt còn chưa mở ra, ậm ờ nói: "Anh Lẫm, anh phải đi ra ngoài rồi hả?"

Phong Lẫm khom người hôn trên mặt cô: "Em cứ ngủ tiếp đi, sau khi tỉnh dậy nhớ đi tập thể dục, bữa sáng anh đang hâm nóng ở trong nồi đó."

Sau khi nói xong, nhận ra cô lại ngủ mất rồi, anh không nhịn được bật cười, dém lại chăn cho cô, nhẹ tay nhẹ nhân bước ra khỏi cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi Cố Di Gia tỉnh dậy, sắc trời đã sáng bừng.

Cô thay một bộ đồ thể thao ra ngoài đi tập thể dục, trở về ăn sáng sau đó bắt đầu làm việc.

Thời gian một ngày cứ vậy mà trôi qua.

Biết đoàn trưởng Phong huấn luyện ngoài trời đã rất vất vả rồi, cô chủ động nấu cơm cho anh.

Nhưng khi về đến nhà thấy người vợ xinh đẹp vây quanh bản thân, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, dường như mệt nhọc trên cơ thể đã bớt đi vài phần.

Nhưng khi thấy được đôi mắt quen thuộc kia của anh, sâu sắc nhưng lại dịu dàng, trái tim thắt chặt của cô như được an ủi, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Phong Lẫm đã ba ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, muốn nói không mệt là điều không thể nào.

Cả người anh dơ hầy, cứ như đã lăn một vòng trong vũng bùn, trên mặt nhem nhuốc thuốc màu, nhìn cứ như người rừng, nhưng lại đẹp trai một cách kỳ lạ, khí chất kiểu ngỗ ngược tàn bạo ập vào mặt.

Phong Lẫm duỗi tay nhận lấy bát mì kia, lại đi vào phòng bếp mang một chén nhỏ khác ra.

Đoàn trưởng Phong vào trong núi huấn luyện dã ngoại ba ngày, Cố Di Gia cũng ở yên trong nhà ba ngày, chỉ khi ăn cơm mới đến nhà chị dâu bên kia để ăn cơm.

Đến khi Cố Di Gia nấu mì xong, anh cũng đã rửa ráy bản thân sạch sẽ, quần áo dính đầy bùn đất ném vào trong thau để ngâm.

Cố Di Gia hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh, trái tim hơi thắt lại.

Chiều tối ngày thứ ba, cuối cũng đoàn trưởng Phong cũng trở về.

Đoàn trưởng Phong không để ý việc ăn cái gì, mì phở hay cơm đều ăn được, không thích cái gì hơn cái gì. Cho dù đồ ăn cô làm ngon hay không, thì anh đều hết sức khen ngợi, là kiểu cực kỳ dễ nuôi.

Tai của Phong Lẫm có hơi đỏ lên, trong lòng vừa vui vẻ lại có hơi ngượng ngùng, được vợ mình khen đẹp, hầu hết đàn ông đều sẽ nhịn không nổi...

Cố Di Gia vừa đi vòng vòng quanh anh vừa dịu dàng hỏi: "Anh Lẫm, anh có mệt không? Nếu không thì em đi nấu bát mì cho anh nhé."

Anh ho nhẹ: "Gia Gia, lại đây ăn cơm."

Cố Di Gia bưng mì ra, thấy anh đã lấy lại bộ dáng ngày thường, tuy rằng đã nhìn quen rồi nhưng do đối lập với dáng vẻ ngỗ ngược ban nãy nên vẫn có hơi mới lạ.

"Anh Lẫm, anh đẹp trai ghê!" Cố Di Gia đi theo phía sau anh, cười tủm tỉm nói.

"Không phải đâu!" Cố Di Gia duỗi tay chọt ngực anh, từng khối cơ bắp cứng rắn, vốn dĩ không chọc nổi. Cô bĩu môi nói: "Những chuyện này đều là đề tài, nói không chừng một lúc nào đó em có thể đưa vào bản thảo đấy."

Phong Lẫm lựa chọn vài điều có thể nói để kể cho cô, kỳ thật cũng rất nhàm chán, nhưng thấy cô hứng thú bừng bừng không nhịn được bật cười.

Bên kia, chính ủy Mã đi tìm doanh trưởng Ôn.

Mấy ngày không gặp, hai người họ như dính nhau như keo như sơn, dường như không muốn rời xa nhau dù chỉ một chút.

Chính ủy Mã xem xét doanh trưởng Ôn, càng nhìn càng thấy doanh trưởng Ôn rất ưu tú, tuy rằng so ra thì kém hơn Phong Lẫm, nhưng cũng là người xuất sắc trong đám người trẻ tuổi, tính tình em gái anh ấy lại thế kia, tính nết...

Cố Di Gia ôm cổ anh, hôn anh một chút, hai người trao nhau một nụ hôn triền miên, sau đó mới ngồi xuống cạnh anh.

Đời sau có không ít phim ảnh tiểu thuyết đề tài quân đội, tuy rằng cô đã xem qua nhưng không thể nhập tâm bằng việc đoàn trưởng Phong kể cho cô được.

Anh ấy cũng đã do dự rồi, nhưng nghĩ đến em gái ở nhà, chỉ đành cắn răng, nói rõ ý đồ đến: "Doanh trưởng Ôn, mai cậu có rảnh không? Tôi giới thiệu cho cậu một đồng chí nữ, cậu..."

Dường như không tài nào xứng với doanh trưởng Ôn.

Sắc trời dần tối lại, Cố Di Gia tựa vào lồng ngực đẫm mồ hôi của anh, chầm chậm hỏi thăm mấy ngày nay anh trải qua như thế nào.

Doanh trưởng Ôn vừa trở lại ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ, nghe thấy tiếng gõ cửa, tùy tiện lau đi vệt nước trên người rồi đi mở cửa. Sau khi thấy chính ủy Mã ngoài cửa, anh ấy không khỏi nghĩ tới những lời mấy hôm trước Bảo Hoa nói.

Doanh trưởng Ôn có khuôn mặt trẻ con trời sinh, khi cười rộ lên mang tới cho người ta loại ấn tượng vô cùng hiền hòa, thân thiết.

Anh ấy làm bộ không biết ý đồ tới của chính ủy Mã, cười với anh ấy: "Chính ủy Mã, anh tới tìm tôi có việc gì không?"

"Những chuyện này có gì vui đâu, nghe nói đồng chí nữ các em đều không thích những chuyện này."

Chỉ có thể nói, trí tưởng tượng của đoàn trưởng Phong không đủ.

Phong Lẫm bật cười, nghĩ mãi không ra những chuyện này có gì hay để vẽ vào bản thảo, bản thân anh đang ở trong đó, tự nhiên như việc ăn cơm uống nước vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận