Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 282: Ghen Ghét 3

Từ sau khi Trần Ngải Phương vào Hội Liên hiệp phụ nữ, cô ấy đã ra mặt điều chỉnh mâu thuẫn của không ít khu nhà tập thể, khiến người cảm thấy đều bớt lo lắng hơn nhiều.

Ở trong Hội Liên hiệp phụ nữ thật ra người có quan hệ thân thiết với cô ấy cũng không ít.

Trên mặt Trần Ngải Phương bất giác lộ ra nụ cười: "Chủ nhiệm Tống, quần áo này không phải mua, là cô út nhà cháu may đó."

Nói đến Cố Di Gia, cô ấy cũng không cần phải che giấu, nói cho bọn họ, cô út biết may rất nhiều quần áo xinh đẹp.

"Như này thì giỏi quá, thì ra cô gái đó còn biết may quần áo, đoàn trưởng Phong đúng là nhặt được bảo vật rồi." Tống Nguyệt Mai nhịn không được lại khen.

Trần Ngải Phương càng vui vẻ, còn muốn khiêm tốn mấy câu, cuối cùng nói, nếu như chủ nhiệm Tống cũng thích, cô ấy có thể kêu cô út may mấy món quần áo cho chủ nhiệm Tống.

Hiển nhiên, Tống Nguyệt Mai cũng đồng ý một cách vui vẻ: "Đợi tan làm, cô qua nhà các cháu, để con bé giúp cô đo số đo."

"Làm gì cần cô tự mình đi một chuyến, chi bằng đợi đến ngày nghỉ, bọn cháu lại đến cũng được."

Mặc dù ghen tị, nhưng mà có thể vào Hội Liên hiệp phụ nữ làm việc, cũng không có mấy người ngu ngốc, hiển nhiên biết tích cách của chủ nhiệm Tống, bà ấy ủng hộ việc đoàn trưởng Phong và em gái của đoàn trưởng Cố yêu nhau rất nhiều, nếu như ai lại nói bậy bạ, vậy chẳng phải đắc tội bà ấy sao?

Người của Hội Liên hiệp phụ nữ không nói gì nữa, khu nhà tập thể bên đó lại bởi vì chuyện này vô cùng ồn ào.

Mọi người đều biết thân phận của chủ nhiệm Tống, người muốn nịnh nọt bà ấy không hề ít, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.

Bọn họ xem như hiểu rõ tính cách của Trần Ngải Phương, tài giỏi thì tài giỏi, nhưng mà độc ác thì thật sự là độc ác, không hề dễ chọc.

Vậy là chuyện đã được quyết định như vậy.

"Tôi thấy nha, sau này đoàn trưởng Phong chắc chắn sẽ hối hận."

Tống Nguyệt Mai nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, đến lúc đó cũng gọi đoàn trưởng Phong đến nhà cô ăn bữa cơm."

Trước giờ khi các bác gái ngồi dưới gốc cây nói chuyện, cũng chỉ nói chuyện phiếm, bây giờ đã trở thành chuyện của đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia yêu nhau.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, lại càng ghen ghét hơn nữa.

Trần Ngải Phương cũng không ngại: "Được ạ, đến lúc đó làm phiền cô rồi."

Vì thế người sáng suốt của Hội Liên hiệp phụ nữ không còn nói gì nữa, cũng không đến trước mặt Trần Ngải Phương ghen ghét nữa.

Có người nói: "Bà Tiền, mấy lời này bà đừng nói nha, lỡ như bị đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố nghe thấy, bọn họ sẽ không để doanh trưởng Tiền nhà bà sống yên đâu."

Không ngờ một người mới đến như Trần Ngải Phương, vậy mà dễ dàng đã nịnh nọt được chủ nhiệm Tống, thậm chí được chủ nhiệm Tống mời đến nhà làm khách...

Đương nhiên, câu này chỉ muốn hù dọa bà ta thôi, sự đọ sức giữa đàn ông, thật ra những người thân không hiểu lắm, chỉ biết địa vị của đoàn trưởng cao hơn doanh trưởng.

Rất nhiều người bày ra dáng vẻ không ngờ đến, làm sao nghĩ đến, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm chuyện kết hôn của đoàn trưởng Phong, đến cuối cùng đoàn trưởng Phong lại nhìn trúng em gái của đoàn trưởng Cố chứ.

Vừa dứt lời, không ít người nhìn về phía người nói câu này, phát hiện là bà mẹ già - bà cụ Tiền của doanh trưởng Tiền.

"Đúng vậy đó, không nói đến cô bé, nói chúng ta được rồi, gia đình quân đội theo quân, cũng không cần xuống ruộng làm việc, yêu cầu cũng không cao như vậy."

Lời này vừa nói ra, không ít người đều bật cười.

Bà cụ Tiền rất tức giận, những người này vậy mà lại không hiểu: "Nhưng mà sức khỏe cô ta không tốt mà! Người đàn ông cưới vợ như vậy, lỡ như sau này không sinh con được..."

Anh trai của cô gái kia còn là đoàn trưởng kìa.

Nếu như người đến là người nhà họ Cố, bà ta còn sẽ chột dạ một chút, Diệp Huệ Cúc này lại không phải người nhà họ Cố thì cô ấy tức giận cái gì chứ?

Con trai bà là doanh trưởng thì thế nào?

Trong mắt những người này, việc nhà vốn dĩ cũng không tính là việc gì.

Với thân phận địa vị của đoàn trưởng Phong, vợ anh cần phải đi là những việc lao động đó sao? Bà Tiền này còn thật sự tưởng là người ở đây tìm vợ, phải giống như nông thôn, tìm người có thể xuống ruộng làm việc à?

Đúng là buồn cười muốn chết!

Bà cụ Tiền nghe thấy, co rúm lại, cãi chày cãi cối nói: "Tôi cũng có nói sai đâu, cơ thể của em gái đoàn trưởng Cố đó bị bệnh suốt, thường xuyên uống thuốc, người đàn ông cưới người phụ nữ như vậy làm vợ, không thể làm việc gì được."

"Bà nói gì chứ?!"

Một tiếng rống tức giận truyền đến, bà cụ Tiền giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Diệp Huệ Cúc hai mắt trừng lớn, gương mặt biểu cảm tức giận.

Bà cụ Tiền thấy là cô ấy, lập tức thở phào một hơi.

"Ối chao, nếu như đồng chí Cố nhà người ta gả cho đoàn trưởng Phong thì cần gì phải làm việc chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận