Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 53: Giở Trò Lưu Manh 1

Chỉ là, chờ khi Cố Di Gia quay đầu cười với bọn họ, bọn họ cũng có chút không chịu nổi.

Sức khỏe Cố Di Gia không tốt, trước kia ngoại trừ đến trường học thì phần lớn thời gian đều ở nhà, không đi lại nhiều trong đại đội, cô được Trần Ngải Phương bảo vệ quá tốt, cho dù những người trẻ tuổi trong đại đội biết cô xinh đẹp thì cũng không dám đến quá gần, đều chỉ nhìn từ xa.

Cho tới bây giờ, khi tiếp xúc gần gũi, bọn họ mới biết được cô con gái nhỏ nhà họ Cố này xinh đẹp đến thế nào.

Chẳng trách chủ nhiệm Khương trong thành phố khăng khăng nhất quyết muốn cưới cô.

Hoàng Bình Bình nhìn đám con trai này ngơ ngác, nhất thời không nói nên lời, cô nói: "Nên xuất phát rồi."

Lúc này các nam xã viên mới mặt đỏ tai hồng xoay người, giả vờ bận rộn.

May mắn thay, màu da trên khuôn mặt bọn họ đều là da đen nên cho dù họ đỏ mặt hẳn là cũng không thể nhìn thấy được đâu nhỉ? Tự an ủi mình như thế nhưng không ít người vẫn len lén nhìn Cố Di Gia.

Chỉ thấy Hoàng Bình Bình đang dặn dò cô, cô cũng nghiêm túc nghe, trên khóe môi nở nụ cười, thật sự là đẹp đến mức không thể hình dung, nếu như trên thế giới này có tiên nữ, chắc chắn là sẽ giống như Cố Di Gia.

Xem ra, mấy ngày nay cố gắng đi bộ mỗi ngày để bồi dưỡng thân thể của cô đã có tác dụng.

Thị trấn có một cửa hàng bách hóa, chỉ là cách trung tâm thị trấn bên kia khá xa, cần ngồi xe buýt của thị trấn đến đó, ngồi xe buýt cũng tốn tiền, rất nhiều người không nỡ phí số tiền này.

Công xã Nam Sơn cách thị trấn khá gần, sau khi xây dựng một con đường, tuy rằng so ra vẫn kém hơn những con đường nhựa đường đời sau nhưng cũng tốt hơn rất nhiều nơi, máy cày chạy ở phía trên cũng không xóc nảy.

Cô ấy đang định nói để Cố Di Gia đến tiệm cơm quốc doanh chờ bọn họ, nơi đó có chỗ có thể ngồi nghỉ ngơi, đợi lát nữa mọi người thuận tiện cùng đi ăn cơm trưa, chợt nghe Cố Di Gia nói: "Chị Bình Bình, em đến bưu điện gửi đồ trước, lát nữa em ở cửa hàng bách hóa bên kia chờ mọi người, em cũng muốn đi mua chút đồ."

Đây là lần đầu tiên Cố Di Gia ngồi loại máy cày này, khó tránh khỏi có chút mới lạ.

"Sao lại không được chứ?" Cố Di Gia cười nói: "Trước kia em cũng một mình lên thị trấn đi học, cũng không thấy không được mà."

Những nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố cũng không ai có thể đẹp hơn cô.

Vì vậy khi người của công xã đến thị trấn, bình thường đều trực tiếp đến cung tiêu xã gần đó mua đồ.

Không tính ký ức của nguyên chủ, bởi ký ức trước sau cũng ngăn cách một vài chỗ, không bằng tự mình trải nghiệm.

Đây cũng là nguyên nhân nam thanh niên trong đại đội bọn họ không có hứng thú gì với nữ thanh niên trí thức, rất ít khi đi làm phiền đến bọn họ.

Hoàng Bình Bình thấy tinh thần cô khá tốt thế cũng yên tâm, nói: "Trước tiên bọn chị phải đi giao hàng, em..."

Cố Di Gia của hiện tại lại càng không thành vấn đề.

Cố Di Gia cảm thấy vẫn ổn, đợi đến lúc xuống xe, tuy rằng chân hơi mềm nhũn nhưng tinh thần cũng coi như khá tốt, không cảm thấy choáng váng hay tức ngực, khó thở và mấy thứ tương tự.

Hoàng Bình Bình suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì nữa, cô ấy cẩn thận dặn dò cô, bảo cô nếu thấy mệt thì nhất định phải tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu gặp chuyện gì nhất định phải tìm công an.

Hoàng Bình Bình do dự: "Một mình em có được không?"

Mặc dù nguyên chủ là một ma ốm nhưng cũng là một người theo học ở thị trấn, chỉ là sức khỏe của cô không tốt, thường xuyên xin nghỉ bệnh. Cho dù như vậy, cô vẫn học xong cấp ba, hơn nữa thành tích còn không tệ, có thể thấy được là một cô gái vô cùng thông minh.

Cố Di Gia suy nghĩ trong lòng, chậm rãi rời khỏi bưu điện.

Dù sao chỉ cần đợi đến thập niên tám mươi, khi kinh tế cả nước cất cánh, ngay cả con heo cũng có thể bay lên.

Rõ ràng là còn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái này, chỉ nhìn thấy phong thái, tư thế và dáng người kia đã làm cho trái tim đập loạn nhịp.

Sau khi chia tay với Hoàng Bình Bình, cô bèn đến bưu điện gửi đồ.

Nếu như khi đó cô còn sống thật tốt thì vẫn còn rất nhiều phương thức kiếm tiền.

Cố Di Gia tốt tính đáp lời.

Hôm nay cô vẫn đội một cái mũ rơm rộng che nắng, trên mũ rơm có đính một bó hoa xinh xắn, vành nón rộng thùng thình che đi hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đoạn mũi và đôi môi thanh tú, làm cho người khác lơ đãng thoáng nhìn qua đã có ý nghĩ kỳ quái.

Cô gái đội mũ rơm dáng người mảnh khảnh yểu điệu, tóc đen bện thành hai bím tóc có chút rối, buông xuống trước ngực. Cô mặc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi nhét vào trong váy dài màu lam, lộ ra vòng eo cực nhỏ, trong lúc đi lại, làn váy hơi vén lên, băng qua đường phố tràn ngập hơi thở năm tháng.

Ánh mắt của không ít người trên đường dần dần bị hấp dẫn.

Sau khi gửi xong, nghĩ đến tem trong nhà sắp dùng hết, cô lại mua một phiên bản tem khác, còn đặc biệt xem qua tem đang phát hành. Bởi vì trước kia cô không có hứng thú sưu tập tem, cũng không biết rõ cái nào sau này không xuất bản nữa có thể đem bán lấy tiền, thế nên cô quyết định không kiếm tiền từ nó nữa.

Đột nhiên, Cố Di Gia cảm giác được một ánh mắt khiến người ta không thể bỏ qua, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Cô nhìn thấy trước đầu ngõ cách đó không xa, có một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đứng ở đó, dáng người của người đó cao lớn, giống như một gốc tùng xanh sinh trưởng bên vách núi, trên người có một loại khí chất cương trực nghiêm nghị không thể đến gần, kết hợp với bộ quân trang xanh kia, cô lập tức biết được đây là một quân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận