Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 254: Báo Cáo Yêu Đương 3

Cuối cùng Cố Di Gia cũng xoay người bước vào nhà, nhưng khi đóng cửa lại, cô không khỏi nhìn anh đứng ở cửa, cắn môi hỏi: "Ngày mai khi nào anh đến?"

"Chắc là buổi trưa." Phong Lẫm đáp một cách ngập ngừng.

Thật ra anh đến vào buổi chiều sau khi tan ca là tốt nhất, dù sao thời gian nghỉ trưa quá ngắn, nhưng anh quá háo hức và muốn tận mắt nhìn thấy cô ký vào báo cáo yêu đường, đó cũng là một cách thỏa mãn tâm lý.

Cố Di Gia gật đầu, mỉm cười với anh rồi nói: "Được rồi, em sẽ đợi anh vào buổi trưa, hay là anh qua nhà em ăn trưa luôn nhé, em sẽ nấu mì cho anh ăn." Cô nhìn lên: "Miễn là anh không chê món em nấu."

"Không đâu." Phong Lẫm đáp: "Anh không kén ăn."

Cố Di Gia: "..." Hình như nghe có vẻ không đúng lắm?

Phong Lẫm cũng tự nhận ra rằng lời mình nói có gì đó không đúng, vội vàng nói: "Anh nghe lão Cố nói em nấu mì trộn rau ngon lắm." Sau đó lại nói thêm: "Món gỏi dưa leo ở công xã lần trước ăn rất ngon."

Có lẽ lão Cố chỉ muốn chọc tức anh, có đôi khi anh ấy còn cố ý nói cho anh biết hôm nay em gái làm món gì ngon hay may cho anh ấy quần áo này nọ.

Với tiền lương và tiền tiết kiệm của bản thân, anh hoàn toàn có thể tự nuôi vợ.

Cố Di Gia nghe được cụm từ "Từ nay về sau...", khuôn mặt cô không khỏi nóng bừng.

Phong Lẫm nghe xong bèn gật đầu nói: "Ừm, từ nay về sau... anh sẽ làm."

Mặc dù anh rất nghiêm túc trong việc hẹn hò với cô trên cơ sở kết hôn, nhưng nếu kết hôn thì chắc chắn sẽ không phải bây giờ và anh sẽ phải thông qua ải của lão Cố trước.

Cả nguyên chủ lẫn cô đều không biết nấu ăn.

Rốt cuộc Cố Di Gia cũng đóng cửa lại.

Vì thế Phong Lẫm cũng biết đôi chút về tài nấu ăn của Cố Di Gia.

Cô cảm thấy mặt mình bây giờ chắc hẳn đang đỏ lắm, hơn nữa cô có chút khó chịu vì da mặt mình quá mỏng, đặc biệt là sắc mặt vẫn tái nhợt, một khi nhiệt độ tăng cao, mặt cô sẽ đỏ bừng và cô không thể kiềm chế được nó.

Hoàn cảnh của nguyên chủ cũng dễ hiểu, còn đối với cô tất nhiên là do cha mẹ và anh trai cô đều biết nấu ăn, đồ ăn khá ngon nên cô là con út trong nhà được nuông chiều từ bé đến lớn nên không cần học nấu ăn.

Cố Di Gia không khỏi bật cười: "Thật là em chỉ có thể làm một ít gỏi, mấy món khác em không rành lắm." Cô giải thích: "Anh biết đấy, từ nhỏ em đã không khỏe, chị dâu không bao giờ cho em vào nhà bếp vì sợ bếp quá nóng và em sẽ bị cảm..."

Nhưng anh lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này.

Cười khúc khích một hồi, thậm chí cô còn có ý muốn mở cửa xem người đàn ông bên ngoài đã đi chưa.

Anh muốn nói sau khi kết hôn, nếu anh ở nhà thì anh sẽ nấu ăn, nếu anh không ở nhà, cô có thể xuống nhà ăn để ăn hoặc cô có thể về nhà anh trai ăn cơm. Về sau, khi cuộc sống khá giả hơn thì anh sẽ thuê một người giúp việc đáng tin cậy đến nhà chăm sóc cô, cô không cần phải làm gì cả.

May mắn thay, cô đã dùng hết sức bình sinh để kiềm chế những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy, nếu không cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi anh vẫn còn đứng đó và trông thấy cô.

Chẳng phải sẽ dễ dàng để ai đó nhìn thấy cô đỏ mặt hay sao?

Cô đứng đó và lấy tay che mặt, nhìn cánh cửa đóng kín rồi cười khúc khích.

Sau khi Phong Lẫm rời khỏi khu nhà tập thể, anh không quay lại hội trường hay ký túc xá mà đi đến phòng làm việc.

Thật ra anh không nỡ rời xa cô, cái ôm vừa rồi không những không thỏa mãn được mong muốn của anh mà ngược lại càng khiến anh cảm thấy chưa đủ, anh muốn chạm vào cô và thân thiết với cô hơn.

Sau khi viết xong, anh ngồi đó rồi nhìn chằm chằm bản báo cáo một cách ngẩn ngơ.

Thật ra Phong Lẫm còn chưa đi, anh vẫn đang đứng ở ngoài cửa.

Cô tốt hơn anh nghĩ, cô sẽ thẳng thắn nói ra những gì mình thích mà không hề ngượng ngùng hay cáu kỉnh. Điều đó khác hoàn toàn với những gì mà đồng đội hay nói lúc trước rằng nhà gái sẽ làm những chuyện cố tình gây khó dễ.

*

Anh lấy ra một tờ giấy và bắt đầu viết một bản báo cáo yêu đương.

Phong Lẫm mất rất nhiều thời gian để viết bản báo cáo này.

Chẳng lẽ cô ngoan ngoãn hơn những người khác?

Anh đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, cơ thể đứng yên thẳng tắp tựa như cây tùng.

Trước đây anh cảm thấy ngẩn ngơ là một việc vô nghĩa và lãng phí thời gian, tốt hơn hết là dùng thời gian đó để huấn luyện hoặc làm việc.

Nhưng bây giờ anh không nghĩ ra được mình phải làm gì, thậm chí anh còn không cho rằng ngẩn người là việc vô nghĩa.

Anh đang nghĩ về cô gái ấy.

Sau một lúc, cuối cùng anh cũng quay người rời đi.

Thật ra bản báo cáo yêu đương này có cách thức cố định, chỉ cần viết theo là được, cũng không tốn nhiều công sức, nhưng có lẽ anh quá cẩn thận, dù viết thế nào cũng không hài lòng, anh đã bỏ đi mấy trang mới hoàn thành được nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận