Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 682: Gặp Cướp 7

Nghe lời này, đám trẻ lo lắng che miệng của mình, bảo đảm nhất định sẽ không để lộ ra ngoài.

Bọn chúng không thể bị đá ra, không thể nào không được cùng chơi với Bảo Hoa nữa.

"Tớ sẽ không nói với chị tớ." Tam Hoa vỗ ngực nói.

Chu Vệ Tinh cũng không chịu thua kém: "Tớ cũng sẽ không nói cho anh hai của tớ!"

Những đứa bé khác cũng liên tục bảo đảm sẽ không nói cho anh chị em ở trong nhà, miễn để lộ thông tin.

Cuối cùng, Bảo Hoa tuyên bố giải tán, đợi đến ngày mai làm đại sự.

**

Ngày hôm sau, Phong Lẫm vẫn thức dậy rất sớm như mọi hôm.

Cố Di Gia cười nói: "Anh của anh, chị của anh cũng chính là người nhà của anh, thế cũng xem là bạn bè của anh rồi."

Ăn xong bữa sáng, thay cho mình một bộ quần áo tươm tất, Cố Di Gia và Phong Lẫm cùng nhau đến nhà họ Doãn.

Cô nhìn anh, cảm tưởng rằng anh có bạn ở khắp mọi nơi, đến khu vực huyện Hoài Viễn anh cũng có nhiều bạn. Người này trông rất lạnh lùng nhưng không ngờ anh lại có quan hệ rộng như vậy.

Vậy thì có bao nhiêu bạn bè chứ?

Cố Di Gia vừa cắn miếng bánh bao nhân thịt, vừa hỏi anh: "Nó ở đâu ra vậy?"

Sau khi ra ở riêng, thế hệ sau nhà họ Doãn đều vì lý do công việc mà không sống cùng một nơi với nhau. Cuối cùng người ở lại bên cạnh ông cụ Doãn chính là một người cháu trai và vợ của anh ấy, vợ của cháu trai lại sinh ra cho ông chắt trai, chắt gái, trong nhà xem như rất náo nhiệt.

Anh không quên hôm nay phải đến ghé thăm nhà họ Doãn, đương nhiên không thể đi bằng hai tay không. Vì vậy, nhân lúc Cố Di Gia vẫn còn ngủ nên anh ra ngoài một chuyến.

Doãn Kiến Thành biết hôm nay Phong Lẫm sẽ đưa vợ của anh đến thăm nhà, vì vậy anh ấy đã cố tình xin nghỉ phép để ở nhà.

"Anh nhờ bạn làm giúp." Phong Lẫm trả lời.

Đến lúc Cố Di Gia thức dậy, không những anh đã về rồi mà còn mang về đồ ăn sáng và quà đến thăm.

Trong lòng cô thầm kinh ngạc, nghe nói người tài ở lĩnh vực quân sự, chính trị trong nhà họ Phong đều không ít. Bọn họ coi trọng chất lượng hơn số lượng, ai cũng xuất chúng, bọn họ còn có bạn bè và vòng quan hệ của riêng mình...

Tô Vân Nhân - vợ của Doãn Kiến Thành cười nói: "Vị đoàn trưởng Phong này là ai vậy? Sao ông nội lại vui như vậy?"

Phong Lẫm không hiểu ra cô đang nghĩ gì, cảm thấy buồn cười, xoa đầu của cô: "Đừng nghĩ nhiều, thật ra không phải bạn của anh đâu, là bạn của anh và chị anh, anh chỉ mượn hào quang của bọn họ thôi."

Doãn Kiến Thành nói: "Là đồng đội của anh... Hơn hết, năm đó, ông và ông của đoàn trưởng Phong trên chiến trường là tình bằng hữu hơn cả sinh mạng, ông Phong còn cứu ông nội một mạng."

Ông cụ Doãn đã nghỉ hưu, ông có ba người con trai, sau khi ba người con trai có gia đình thì sinh nhiều cháu trai cháu gái, cháu trai thì nhiều hơn, vì vậy chuyện ra ở riêng là lẽ đương nhiên.

Sau khi biết Phong Lẫm đưa vợ theo đến thăm nhà, trong lòng ông ấy rất vui, sáng sớm đã cho người đi mua thức ăn.

"Các cậu đến rồi, mau vào đi, ông cụ đã đợi các cậu lâu rồi." Doãn Kiến Thành nhiệt tình nói.

Khi Tô Vân Nhân đi theo nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở cửa, mắt lập tức sáng rực lên, trong lòng thầm khen ngợi hết lời.

Nói chưa hết lời, khi ông ấy nhìn thấy Cố Di Gia bên cạnh, bỗng giật mình.

Hai vợ chồng đang nói chuyện thì nghe được bên ngoài có âm thanh gõ cửa.

"Cố Di Gia... Cái tên rất hay! Các cháu mau ngồi đi!"

Tô Vân Nhân hiểu ngay, hóa ra còn có ân nghĩa cứu mạng, chẳng trách ông cụ lại thích một hậu bối như vậy.

Phong Lẫm và Cố Di Gia chào hỏi Tô Vân Nhân trước, liên tục gọi chị dâu.

Tô Vân Nhân cũng cười đáp lại, vào trong bếp pha trà cho bọn họ.

Ông cụ Doãn đưa đứa chắt trai cho cháu trai bồng, ngồi xuống nói chuyện với bọn họ.

"Chắc là bọn họ đến rồi đấy." Doãn Kiến Thành vui vẻ nói, rồi nhanh chóng đi mở cửa.

"Ông ơi?" Doãn Kiến Thành khó hiểu gọi ông một tiếng.

Ông cụ Doãn hoàn hồn, cười nói: "Cô gái xinh đẹp này là vợ của cháu sao?"

Phong Lẫm vờ như không thấy cử chỉ thất thố vừa rồi của ông cụ, trịnh trọng nói: "Ông cụ Doãn, cô ấy là Cố Di Gia, là vợ của cháu."

Đúng là nam thanh nữ tú, nam thì lạnh lùng, nữ thì mềm mại và dịu dàng, hai người đứng với nhau vô cùng hài hòa, cho người ta một cảm giác vô cùng xứng đôi.

Ông cụ Doãn ôm một đứa bé một tuổi từ trong phòng đi ra, cười nói: "Phong Lẫm, tên nhóc nhà cậu cuối cùng cũng đến thăm ông lão này rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận