Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 905: Ba Đứa Nhỏ 4

Sau khi Cố Minh Thành giải thích xong thì nói với cô: "Lão Phong nói đưa bọn nhỏ về đây chăm sóc một thời gian rồi sẽ nghĩ cách sắp xếp chỗ ở cho chúng."

Cố Di Gia không có ý kiến gì cả nên đã gật đầu đáp: "Cũng được."

Thật ra trước đây cũng đã từng có vài ví dụ sắp xếp cho người nhà của liệt sĩ thế này, có thể gửi cho họ hàng nuôi. Nếu họ hàng không chịu thì có thể đưa đến viện trẻ mồ côi của quân đội, cũng như ba đứa con của đoàn trưởng Dương vậy, vì chưa thành niên nên không có năng lực làm việc, mỗi tháng nhà nước sẽ phát một ít tiền trợ cấp để sinh hoạt, đủ để bọn nhỏ sống qua ngày.

Sau khi biết Phong Lẫm sẽ đưa ba đứa nhỏ về thì Trần Ngải Phương và Cố Di Gia đã cùng nhau sắp xếp một căn phòng khách cho chúng.

Cố Di Gia cũng hỏi tuổi của ba đứa con đoàn trưởng Dương.

Con trai lớn mười tuổi, con gái giữa bảy tuổi, đứa con trai út thì ba tuổi rưỡi.

Sau khi Trần Ngải Phương nghe xong tuổi của ba đứa nhỏ thì cuối cùng cũng thở phào một hơi nói: "May là đã lớn hết rồi, không cần chăm sóc gì nhiều nữa, đến lúc đó hai đứa cũng không cần vất vả quá."

Đối với cô ấy thì một đứa trẻ mười tuổi thì cũng sắp trở thành người lớn rồi, hoàn toàn có thể giúp người lớn làm việc, chăm sóc hai đứa em cũng không phải vấn đề gì.

Đương nhiên nếu để thôn ủy ra mặt thì vẫn có thể dàn xếp được với họ, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì cũng không nói trước được.

Cố Di Gia gật đầu: "Em hiểu mà, đoàn trưởng Dương là một người tốt, bây giờ anh ấy không còn nữa, đoàn trưởng Phong và anh trai em chắc chắn phải dàn xếp thỏa đáng cho ba đứa nhỏ."

Phong Lẫm cũng đề phòng chuyện này nên mới không nói với người nhà họ Dương chuyện tiền trợ cấp, chỉ nói nhà nước sẽ cấp tiền sinh hoạt, mỗi tháng mình sẽ gửi tiền đó về đây.

Trần Ngải Phương thở dài nói với cô: "Anh em cũng tán thành đoàn trưởng Phong đưa bọn nhỏ về đây trước, đến lúc đó họ sẽ tìm cách sắp xếp tốt hơn, tuyệt đối sẽ không để bọn nhỏ chịu ấm ức đâu."

Những chuyện như thế cũng không ít gặp, nghe nói trước đây có họ hàng đã lấy tiền trợ cấp liệt sĩ nhưng lại không chăm sóc đứa nhỏ đàng hoàng, không những ngược đãi mà còn suýt chút hại chết chúng nữa.

Ngay vào lúc Cố Di Gia may xong ba bộ quần áo thì cuối cùng Phong Lẫm cũng đưa theo ba đứa nhỏ về trụ sở.

Cố Di Gia gật đầu cười: "Chị dâu chị yên tâm đi, nếu như vậy thật thì em cũng không cần chăm sóc gì nhiều đâu."

Sau khi sắp xếp phòng ốc xong, Cố Di Gia suy nghĩ một lúc rồi lại đi tìm vải để may quần áo cho ba đứa nhỏ.

Nếu như không phải có một lần đồng đội của liệt sĩ đó cố tình đến thăm bọn nhỏ, thì hoàn toàn không biết bọn nhỏ lại bị ngược đãi ra nông nỗi này.

Thật ra Phong Lẫm đưa bọn nhỏ về chăm sóc một khoảng thời gian, còn không phải là vì sợ nếu ép buộc đưa ba đứa nhỏ cho người nhà họ Dương chăm sóc dẫn đến họ bất mãn thì nói không chừng còn ngược đãi bọn chúng nữa.

Không nói Phong Lẫm, nếu không sắp xếp được ba đứa con của đoàn trường Dương thì ngay cả Cố Minh Thành cũng không yên tâm được.

Thấy ba đứa nhỏ bước xuống khỏi xe thì khóe mắt Cố Minh Thành nóng lên, đưa tay ra sờ đầu từng đứa một: "Mấy đứa đến rồi à, đều những đứa trẻ ngoan cả! Chú họ Cố, sau này mấy đứa có thể gọi chú là chú Cố, chú là đồng đội của cha các cháu."

Nhưng người nhà họ Dương vẫn không muốn chăm sóc bọn nhỏ.

Mặt đứa bé lớn tuổi nhất trở nên căng thẳng, nắm chặt lấy hai tay của em gái và em trai mình.

Vải trong nhà vẫn còn rất nhiều, quan trọng là lúc về ăn tết mẹ chồng còn nhét cho cô khá nhiều phiếu vải nữa, mỗi lần cô lên thị trấn đều tìm một số vải thích hợp để mua về, trong nhà thật sự tích trữ không ít vải đâu.

Đích thân Cố Minh Thành đi đón họ.

Lúc Cố Di Gia nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì chạy ra ngoài xem, vừa mở cửa ra thì thấy Phong Lẫm, anh cả và ba đứa nhỏ đang đứng bên ngoài.

Cố Minh Thành đáp lại một tiếng, kéo lấy tay ba đứa nhỏ: "Ngải Phương và Gia Gia đã sắp xếp xong phòng ốc cả rồi, chỉ đợi bọn nhỏ đến thôi."

Tạm thời ba đứa nhỏ sẽ ở trong phòng khách, thấy hai người họ rời khỏi đó thì hơi lo lắng.

Cô bé lo lắng cất tiếng gọi theo anh mình, bé trai nhỏ tuổi nhất không biết gì cả, mơ mơ màng màng gọi theo anh chị mình.

Cố Di Gia hỏi tiếp: "Mấy đứa có đói không? Chỗ dì có điểm tâm này."

"Chú Cố." Cậu bé hạ thấp giọng kêu lên một tiếng.

Cố Di Gia muốn bảo bọn nhỏ ăn đi nhưng nghĩ đến việc chúng vẫn chưa rửa tay nên đã lên tiếng nhắc nhở: "Chúng ta đi rửa tay trước nhé."

Bụng của chúng đã kêu ùng ục lên rồi nhưng hai đứa lớn lại không hề động vào, chỉ có đứa nhỏ nhất nhìn anh chị mình, sau đó lại nhìn Cố Di Gia, bàn tay nhỏ bé của cậu bé luôn đặt lên bụng.

Cô lấy số bánh gạo mà sáng nay Tiền Quyên Quyên vừa mang đến cho ba đứa nhỏ ăn lót bụng.

Phong Lẫm lấy hành lý từ trong cốp xe ra rồi nói: "Về nhà trước đi."

Cố Di Gia vừa rót nước cho chúng vừa quan sát ba đứa trẻ ấy, sau đó cười: "Dì tên Cố Di Gia, mấy đứa gọi là dì Cố là được rồi. Mấy đứa tên gì thế, bao nhiêu tuổi rồi?"

Nụ cười của cô rất hiền hòa, giọng nói lại dịu dàng, thêm vào đó trông cô rất đẹp nên rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị.

Đứa bé lớn tuổi nhất đang cầm ly nói: "Chào dì Cố, cháu tên Dương Duệ, năm nay mười tuổi." Cậu bé giới thiệu thêm hai đứa em của mình với vẻ dè dặt: "Đây là em gái cháu Dương Nhụy, năm nay bảy tuổi, còn đây là em trai cháu Dương Đồng, năm nay ba tuổi rưỡi."

Đây cũng là lời anh ấy muốn nói với ba đứa nhỏ.

Phong Lẫm đi cất đồ, Cố Minh Thành có lòng muốn ba đứa nhỏ ở chung với em gái mình nên cũng đã theo qua đó, sẵn tiện hỏi anh một số việc.

Phong Lẫm cầm theo hành lý đi vào trước, ba đứa nhỏ lặng lẽ bước vào theo, Cố Minh Thành đi cuối để đóng cửa lại.

Cô vội vàng liếc nhìn họ, cười nói: "Về rồi đấy à, mọi người nhanh chóng vào nhà đi."

Cô dẫn ba đứa nhỏ đi rửa tay.

Dương Duệ nhìn cô rồi kéo lấy hai đứa em mình đi rửa tay, sau đó lại được Cố Di Gia đưa về bàn để ăn bánh gạo.

Lần này bọn nhỏ không từ chối nữa, cuối cùng món bánh gạo vừa mềm vừa ngọt, còn thơm phức này cũng đã khiến bọn nhỏ thả lỏng hơn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận