Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 943: Anh Lại Trèo Tường Rồi 4

Bảo Sơn nói: "Không phải cá trong hồ, mà là ở sông, vừa rồi khi anh về nhà thì gặp được anh Tam Ngưu đi câu cá ở sông về, đây là anh Tam Ngưu cho anh."

Bảo Hoa lập tức vui mừng: "Anh Tam Ngưu tốt thật!"

Trần Ngải Phương nấu xong mì, mọi người cùng ngồi xuống ăn.

Nguyên Bảo cũng ngồi xuống với bọn họ, trước mặt thằng bé có một bát mì được nấu rất mềm, thằng bé cầm một chiếc thìa nhỏ, cố gắng múc đồ ăn cho vào miệng.

Trần Ngải Phương cũng mặc kệ thằng bé, dù sao trước mặt thằng bé có đặt một tấm thảm sạch, nếu mì rơi xuống, đã có tấm thảm đỡ rồi, còn có thể nhặt nó lên, như vậy cũng không lãng phí đồ ăn.

Trần Ngải Phương nấu mì nước ăn rất ngon, nước dùng là canh gà được ninh lâu ở lửa nhỏ.

Bảo Hoa và Bảo Sơn nhồm nhoàm vài miếng đã có thể ăn hết một bát to, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, hai đứa trẻ đã lớn rồi, đúng là thời điểm ăn được rồi.

Trần Ngải Phương cũng không tiếc cho mấy đứa nhỏ ăn no nê, mỗi bữa đều nấu một lượng đồ ăn lớn.

Vẻ mặt Cố Di Gia khựng lại: "Sẽ sớm thôi."

Trần Ngải Phương liếc nhìn con gái, ý bảo cô bé đừng hỏi nữa.

So với ba cô bé mới chỉ đi được một tháng, Bảo Hoa nhớ rằng dường như dượng út đã đi được ba tháng rồi.

Cũng may mấy tháng nay cô rất bận, nên lần này anh vắng nhà lâu như vậy, cô cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ là buổi tối đi ngủ, cô khó tránh khỏi hơi nhớ nhung anh.

Trần Ngải Phương lắc đầu: "Mẹ không biết, có thể là cuối tháng, cũng có thể là đầu tháng sau."

Ăn tối xong, Cố Di Gia ở nhà chị dâu chơi thêm một lát, lúc chuẩn bị về nhà.

Bảo Hoa và Bảo Sơn cùng bưng bát mì thứ hai lên.

Khi còn trẻ cô ấy cũng từng như vậy, làm sao cô ấy lại không biết đôi vợ chồng trẻ hận không thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, lần này đoàn trưởng Phong quả thật đã đi tương đối lâu rồi, cô ấy sợ Gia Gia sẽ lo lắng, vẫn luôn nhớ mong ở trong lòng, nhỡ đâu tích tụ sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ?

Bảo Hoa ồ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Cố Di Gia: "Cô út, dượng út thì sao? Khi nào chú ấy mới về?"

Ăn món mì gà thơm ngon, Bảo Hoa không khỏi nghĩ đến ba cô bé đang không ở nhà: "Mẹ ơi, khi nào ba mới về?"

Cô nói sẽ sớm thôi, nhưng thực ra cô cũng không chắc chắn khi nào đoàn trưởng Phong sẽ quay lại.

"Đưa, đưa!" Nguyên Bảo nói theo, nắm lấy tay Cố Di Gia.

Trong lòng cô bé cảm thấy thương cho cô út, dượng út đi xa lâu như vậy, cô bé lo lắng rằng có khi nào lúc trở về chú ấy còn không nhận ra cửa vào nhà mình không?

Trần Ngải Phương không còn từ gì để nói nhìn thằng bé: "Được rồi, chúng ta cùng đưa cô út của các con, tiện thể đi dạo cho tiêu thức ăn luôn."

Thực ra cô ấy cũng thấy may mắn, vì mấy tháng nay Gia Gia rất bận rộn, không có nhiều thời gian để nhớ tới đoàn trưởng Phong... Khụ, tuy nghĩ như vậy là không tốt, nhưng cô ấy vẫn phải đặt sức khỏe của Gia Gia lên hàng đầu.

Bảo Hoa nói: "Cô út, bọn con đưa cô về!"

Sau khi về nhà, Cố Di Gia đi đun nước tắm.

"Nguyên Bảo, đi thôi." Trần Ngải Phương nhanh chóng tóm lấy đứa con trai út đang định đi theo Cô Di Gia vào nhà, bế thằng bé lên, đỡ cho thằng bé lại làm phiền cô út ngủ vào ban đêm.

Vừa mới tắm xong, Cố Di Gia nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, tim cô đập thình thịch.

Nhìn thấy họ, mọi người đều mỉm cười chào hỏi.

Người đàn ông vừa trèo tường cũng nhìn thấy cô, lúc này cô đang đứng ở hành lang, phía trên đầu có ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu nhẹ lên người cô, Cố Di Gia mặc áo choàng tắm, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, nhìn cực kỳ bắt mắt.

Ban ngày trời mùa hè rất dài, lúc này sắc trời cũng không quá tối, ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, có thể nhìn thấy người đi lại bên ngoài.

Vì thời tiết nóng bức, nên cũng không cần đun nhiều nước nóng lắm, rất nhanh nước đã sôi.

Cố Di Gia ngây người một lúc, sau đó chạy về phía anh.

"Gia Gia..." Trong bóng tối, một đôi mắt khóa chặt lên người cô: "Anh đã về rồi!"

Sau khi bốn mẹ con Trần Ngải Phương đưa Cố Di Gia về nhà, dặn dò cô buổi tối hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Chẳng lẽ vừa rồi cô quên khóa cửa?

Đang suy nghĩ, cô nhìn thấy ở bên ngoài có một người trèo tường tiến vào, dáng người mạnh mẽ, động tác trèo tường lưu loát, giống như một con báo trong đêm tối, ẩn chứa uy lực và vẻ đẹp vô song.

Lúc đầu Cố Di Gia sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Anh lại trèo tường!"

Thật ra, Trần Ngải Phương muốn Cô Di Gia quay lại sống ở nhà họ, nhưng bây giờ thời tiết nóng bức, Cô Di Gia lười di chuyển, cô cảm thấy ở nhà một mình cũng không sao nên từ chối.

Đoàn trưởng Phong đi vắng, nên cô chỉ có thể tự bê, mỗi lần chỉ xách được nửa xô nước này và nửa xô nước kia, di chuyển cũng khó khăn.

Đun sôi nước xong, đầu tiên cô bê nửa xô nước nóng vào phòng tắm, sau đó bê nửa xô nước lạnh nhỏ pha vào xô nước ấm, rồi mới bắt đầu tắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận