Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 673: Đến Nhà Xuất Bản 6

Hầu hết những người ở trong trạm thu gom phế liệu này cũng sẽ không quan tâm những thứ này, những thứ mà bọn họ coi trọng vẫn là những châu báu, đồ cổ hiện hữu và những đồ dùng trong nhà có thể sử dụng lần nữa.

Cố Di Gia giống như chuột sa hũ nếp, vô cùng vui vẻ.

Cô vừa đào bới thì đã lôi ra được rất nhiều sách, thậm chí còn có vài cuốn độc nhất vô nhị, ở thế hệ sau này đã không có nữa rồi.

Ôm cuốn sách cũ đã sờn và ố vàng, cô kích động đến mức run rẩy, bộ dạng như không thể thở được.

Phong Lẫm vội vàng vỗ lưng cô: "Vợ à, hít vào, thở ra..."

Đến khi Cố Di Gia bình tĩnh lại, anh lại thấy hơi bất lực, nhỏ tiếng hỏi: "Cuốn sách này có vấn đề gì sao? Sao lại khiến em kích động đến như vậy?"

Cố Di Gia nhìn trái nhìn phải, đánh mắt ra hiệu với anh: "Về rồi nói."

Cô nhét cuốn sách độc nhất vô nhị đó vào trong chồng sách, như thể cô chỉ đang tùy tiện nhét nó vào vậy.

Mặt Cố Di Gia không đổi sắc: "Thật ra con tìm những cuốn sách này là muốn cho đứa cháu trong nhà đọc. Cậu bé đã tự học đến chương trình trung học phổ thông rồi, nhưng trong nhà lại không có sách của chương trình trung học phổ thông nên muốn con tìm chúng để cho cậu bé đọc."

Phong Lẫm dùng một sợi dây thừng buộc sách lại, treo nó trên tay lái xe, cùng Cố Di Gia rời khỏi trạm thu gom phế liệu.

Nhìn bọn họ đưa một chồng sách đến, quả thật ông lão thấy hơi ngạc nhiên, bọn họ chỉ đến đây để tìm sách để kê chân bàn thật sao, không phải là viện cớ thôi sao?

Ông ấy cầm sách đưa đi cân, sau đó bảo bọn họ thanh toán, thực sự không đắt, chỉ có vài đồng thôi.

Phong Lẫm nghe vậy bèn xắn áo, ôm lấy chúng, đi cùng cô tìm ông lão lúc nãy.

Cố Di Gia "ôi chao" một tiếng: "Chơi làm gì chứ, tìm sách mới quan trọng!"

Ngay sau đó, cô lại tiếp tục đào bới, sách ở đây đều bị cô bới tung lên đến khi cô tìm được hai bộ sách trung học phổ thông và một bộ tài liệu, chỉ là sách mà Bảo Sơn cần thì không có.

Trên đường quay trở về, Cố Di Gia có chút phấn khích sát lại gần người của anh nói: "Anh Lẫm, hay là ngày mai chúng ta lại đến trạm thu gom phế liệu khác trong thành phố xem thử đi?"

Ông lão ngồi cách đó không xa, đang cầm tách trà bị tróc sơn uống trà.

"Thế này được rồi." Cố Di Gia phủi phủi cái tay đầy vết bẩn.

Ông lão nghe vậy lắc đầu: "Bây giờ học hành có tác dụng gì chứ? Học rồi cũng không được thi lên đại học."

Ừm, đợi sau này khi mà cuộc sống trở nên tốt hơn, tương lai cô và đoàn trưởng Phong đều già đi, có lẽ có thể quyên góp những cuốn sách độc nhất vô nhị này cho đất nước, dù sao bọn họ không có con, không cần phải giữ lại để làm vật gia truyền cho thế hệ sau.

Hay chỉ là ra vẻ muốn mang đống giấy vụn này về?

Nghĩ như vậy, toàn thân Cố Di Gia cảm thấy nhẹ nhàng, khóe môi hiện lên ý cười.

Phong Lẫm đáp: "Không đi chơi sao?"

Nếu như lại có thể tìm được vài cuốn độc nhất như thế thì cô chẳng phải phất lên rồi sao?

Sáng hôm sau, Cố Di Gia thức giấc với tinh thần phấn chấn.

Bởi vì hai người là vợ chồng nên lần này bọn họ chỉ đặt một phòng.

Lần này bọn họ đến thành phố, gặp được người quen bọn họ sẽ cho kẹo, coi như đó là kẹo cưới muộn.

Phong Lẫm đưa đồ vào trong phòng, Cố Di Gia ngại vết bẩn trên người nên đi tắm ngay, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, cùng anh ra ngoài ăn tối.

Cố Di Gia gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Khi về đến nhà nghỉ, trời đã chập tối.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia nói: "Hôm nay chúng ta đến nhà xuất bản trước đi, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở nhà xuất bản, chúng ta lại đi đến trạm thu gom phế liệu."

Phong Lẫm vẫn luôn nghe theo cô, dù sao thì mục đích chuyến đi này cũng là muốn đi chơi cùng với cô vợ của anh.

Lúc ra cửa, bọn họ chào hỏi bác gái ở nhà nghỉ, Cố Di Gia cũng tiện thể cho bác gái một nắm kẹo, nói đây chính là kẹo cưới của bọn họ.

Đến khi bọn họ ăn cơm tối xong, trời đã tối, bọn họ bèn quay trở về nhà nghỉ.

"Các con muốn đi đâu vậy?" Bác gái nghe nói đó là kẹo cưới, cũng không từ chối nhận lấy, cười hỏi.

"Chúng con đến nhà xuất bản." Cố Di Gia hỏi: "Bác gái, đường đến nhà xuất bản như thế nào ạ?"

Bác gái "ôi" một tiếng, vỗ vào chân nói: "Bác nhớ Nghi Giai từng nói, đồng chí Cố và Nghi Giai hình như đang hợp tác sản xuất một bộ truyện tranh, có đúng không? Lúc ăn Tết, Nghi Giai còn tặng cho cháu trai bác một cuốn."

Vì hôm nay không ngủ trưa, nên lúc lên giường, chẳng mấy chốc Cố Di Gia đã chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không cần lo chuyện không ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận