Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 206: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 4

Trường học là do quân đội thành lập nên xung quanh đều có chiến sĩ tuần tra, các bậc cha mẹ cũng rất yên tâm. Cho dù là ngày đầu tiên khai giảng cũng không đến đón con tan học.

Những đứa bé cần đón cũng chỉ là mấy bé nhỏ tuổi học mẫu giáo.

Người đến đón con không nhiều lắm, thế nên Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong mặc quân trang xanh lục, dáng cao chân dài trông vô cùng nổi bật, ngay cả các giáo viên đưa bé ra cũng không nhịn được mà nhìn sang.

Còn có cả các cha mẹ đến đón con cũng trộm nhìn rồi đoán quan hệ giữa hai người họ.

Cố Di Gia cũng không để ý đến những điều đó, cả hai kiếp sống cô đều là người đẹp nên đã quen bị người khác nhìn chằm chằm rồi nên không để trong lòng. Cô nhìn xung quanh cổng trường, sợ sẽ để lỡ cháu gái.

Thế nhưng thị lực của cô hiển nhiên không tốt bằng Phong Lẫm, anh có thể dễ dàng tìm ra mục tiêu trong đám nhóc loi choi thích thú chạy ào ạt.

"Bọn nhóc ra rồi." Anh nhắc nhở cô.

Cố Di Gia vội hỏi: "Ở đâu vậy?"

Bảo Hoa lơ mơ ngẩng đầu, thấy người đang xách mình thì trở nên vui mừng: "Chú Phong."

Bảo Sơn chạy đến, vẻ mặt của cậu bé hơi khó coi, đánh vào chỗ nhiều thịt nhất nhưng không đau của cô bé rồi nói thật nghiêm túc: "Lần sau không được như vậy, nhỡ đâu va phải vào cô út thì biết sao giờ?"

Xa nhau mới nửa ngày mà hai cô cháu đã hận sao không thể chạy nhanh đến bên cạnh người còn lại.

"Cảm ơn chú Phong ạ." Bảo Hoa là một đứa trẻ lễ phép, dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình: "Lần sau con sẽ không như thế nữa." Cô bé rất vui vẻ, không ngờ cô út với chú Phong sẽ đến đón cô bé tan học.

"Bảo Hoa!"

"Không sao đâu." Cố Di Gia vỗ vai cậu bé để cậu bé không cần phải nghiêm túc quá: "Có đoàn trưởng Phong ở đây mà, không cần phải lo nhé." Cô có một sự tín nhiệm mù quáng đối với đoàn trưởng Phong.

"Hướng mười giờ." Cố Di Gia còn đang tìm kiếm thì một trong số các mục tiêu đã vui mừng reo lên rồi chạy về phía cô: "Cô út!"

Bảo Hoa che chỗ bị đánh lại, dẩu miệng nói: "Anh ơi em sai rồi, lần sau em không như thế nữa."

"Cô út!"

Tiếng gọi "cô út" này vừa trong trẻo lại còn hoạt bát, nghe thấy vậy Cố Di Gia bất giác tươi cười. Cuối cùng cô cũng thấy cô bé đáng yêu đang chạy đến, vội ơi một tiếng.

Phong Lẫm thả cô bé xuống rồi nói với giọng thật trầm: "Cẩn thận một chút."

Cố Di Gia định nói Đoàn trưởng Phong đưa cô tới, thế nhưng cô bé lại cười nheo cả mắt: "Tốt quá đi à, sau này cô út với chú Phong đều đến đón chúng con ạ?"

Bảo Hoa vội chạy đến muốn bổ nhào vào lòng cô út, đột nhiên cô bé nhớ ra sức khỏe của cô út không tốt, muốn phanh lại nhưng không kịp. Cô bé thấy mình sắp va vào người cô út thì đúng lúc có một bàn tay xách cô bé lại.

"Không được đâu!" Cố Di Gia nói: "Đoàn trưởng Phong còn có công việc, không thể phiền chú ấy vì chuyện này được."

Sắc mặt của Bảo Sơn hơi bình tĩnh lại, cậu bé nhìn về phía Cố Di Gia: "Cô út, cô không sao chứ ạ?"

Bảo Hoa nhanh chóng quên chuyện vừa rồi, đôi mắt ngó tới ngó lui giữa hai người lớn, hỏi thật giòn giã: "Cô út ơi, cô với chú Phong đến đón con ạ?"

Đám trẻ líu ríu nói: "Bảo Hoa, ngày mai chúng ta chơi tiếp nha."

Hai đứa trẻ lại không nghĩ nhiều, chúng thật sự cho rằng Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong đến là để đón chúng chứ hoàn toàn không nghĩ rằng vì sao đoàn trưởng Phong lại đi chung với cô út.

Chu Vệ Tinh đứng bên cạnh anh trai, hừ một tiếng: "Cái gì vậy? Rõ ràng Bảo Hoa nói sẽ đi về cùng nhau mà."

Phong Lẫm nói: "Đi thôi, tôi đưa mọi người về."

Với tính cách của chú Phong thì nếu dì Gia Gia không phải là bạn gái của chú ấy thì hẳn là chú ấy sẽ không đưa cô đến đón cháu đâu.

Cô bé hơi thất vọng nhìn Đoàn trưởng Phong, đôi mắt đảo nhanh như chớp không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Dì Gia Gia trông yếu đuối như vậy, dì ấy không sợ chú Phong sao?" Sắc mặt của Chu Vệ Đông rất kính nể: "Dì Gia Gia lợi hại quá." Trong suy nghĩ của cậu bé, những ai dám nói chuyện với đoàn trưởng Phong đều là dũng sĩ!

Hai đứa em trai nhà họ Chu rất sùng bái anh cả, anh cả nói gì bọn chúng cũng tin. Thế nên chúng bèn tin rằng thì ra dì Gia Gia là bạn gái của chú Phong.

Thế nên cậu bé gật đầu nói: "Chắc là vậy."

Vẻ mặt của Cố Di Gia hơi trầm ngâm, không phải chỉ đưa cô đến là được rồi sao? Sao lại còn muốn đưa họ về nữa... Thật sự sẽ không để lỡ thời gian của anh sao?

Chu Vệ Đông ngó nghiêng, tò mò hỏi: "Sao chú Phong cũng đến đây? Chú Phong là bạn trai của dì Gia Gia hả?"

Cậu bé nhìn anh cả Chu Vệ Cương.

Nhưng mà Chu Vệ Cương có biết gì đâu. Cậu bé lại nhìn thoáng qua đôi nam nữ đang sải bước cùng nhau ở phía trước, bên cạnh còn có hai đứa nhóc, trông cứ như là một nhà bốn người vậy.

Bảo Hoa vui vẻ chào tạm biệt với đám trẻ xung quanh.

Hai người lớn đưa hai đứa trẻ đi.

Cố Di Gia rất vui mừng, xem ra hôm nay Bảo Hoa đến trường rất vui, còn kết bạn được rồi.

"Bảo Hoa, chắc chắn ngày mai tớ sẽ không thua cậu đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận