Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 346: Bao Giờ Kết Hôn? 3

Mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể của cô gái nhỏ đang hồi phục, đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đến quân đội, có thể tiến vào giai đoạn điều trị tiếp theo.

Cố Di Gia nghe thấy thế thì cảm thấy rất phấn chấn, vội nói: "Ông Hồ, gần nhất buổi tối cháu đi ngủ đã không còn bị tỉnh dậy vào nửa thêm do khó thở, cũng ít bị ho hơn nhiều, lồng ngực cũng không còn khó chịu nữa..."

Lúc vừa đến thế giới này, mỗi buổi sáng cô thức dậy một cách mơ màng, giống như hồn phách còn chưa ổn, cơ thể không phải là của mình.

Hiện giờ tình trạng này đã ít hơn nhiều, mặc dù buổi sáng ý thức của cô không quá rõ ràng nhưng cũng không đến mức mơ hồ.

Phong Lẫm ngồi bên cạnh nghe vậy cũng rất vui, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô.

Sắc mặt của cô vẫn còn tái nhợt nhưng đã đỡ hơn lúc mới gặp rất nhiều, có cảm giác mượt mà trắng trẻo như tuyết, giống như đã được mài giũa cho mềm mại hơn.

Cơ thể của cô thật sự đang chuyển biến tốt, có thể nhìn thấy rất rõ.

Ông Hồ kê đơn thuốc rồi nói một ít việc cần phải để ý, Phong Lẫm yên lặng ghi nhớ, anh định đợi lúc về nhà sẽ dùng bút ghi chép lại.

Hôm nay chú Vinh không có việc gì, ông ấy ngồi xuống ăn cơm cùng với bọn họ.

Chú Vinh nhìn sang Cố Di Gia đang ngồi yên một chỗ ăn canh rồi hỏi: "Hai đứa định khi nào sẽ kết hôn? Hôn lễ tổ chức ở đâu? Định tổ chức ở thủ đô hay vẫn làm trong quân đội? Nếu hai đứa kết hôn thì cũng phải báo cho chú một tiếng để chú còn tặng quà cho hai đứa nhé..."

Cố Di Gia cảm thấy cơ thể của mình có thể hồi phục nhanh như thế không chỉ nhờ ông Hồ điều trị mà còn do đồ ăn của chú Vinh.

Phong Lẫm gật đầu: "Cháu sẽ dẫn Gia Gia tới."

Chú Vinh đoán được hôm nay bọn họ sẽ tới đây nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn dược liệu rồi đưa tới chỗ Cố Di Gia.

Nhìn Tiền Quyên Quyên và doanh trưởng La là biết.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, ông Hồ không nhịn được mà bật cười, ai không hiểu tình huống sẽ tưởng người bệnh chính là anh nữa đấy.

Cố Di Gia suýt thì bị sặc.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cần không có tuyết rơi, chú Vinh sẽ chế biến đồ ăn dược liệu rồi đặt vào hộp giữ nhiệt, nhờ người đưa cho Cố Di Gia.

Hai người rời khỏi bệnh viện, Phong Lẫm lái xe đưa Cố Di Gia tới thị trấn, tới thẳng quán ăn nhỏ của chú Vinh ăn cơm.

Ông ấy nói: "Đã tới tháng chạp rồi, sắp tới Tết rồi đó, Tết năm nay nếu hai đứa không bận gì thì chú mời cả hai ăn cơm nhé, chúng ta cũng phải làm một bữa thật náo nhiệt chứ."

Phong Lẫm lạnh nhạt trả lời: "Chúng cháu không vội ạ, chờ sức khỏe của Gia Gia tốt hơn rồi tính."

Có được cả hai thứ gì, cô có muốn không khỏe lại cũng khó đúng không?

Nếu những người khác hỏi thì anh sẽ không trả lời vậy, nhưng anh không cần phải nói dối trước mặt ông Hồ và chú Vinh, hai người này đều hiểu rõ tình trạng của Cố Di Gia.

Từ lúc hai người yêu đương, thật ra có rất nhiều người hỏi bọn họ định khi nào thì cưới, với người ở thời đại này thì mục đích của yêu đương chính là kết hôn, hơn nữa thời gian từ lúc yêu nhau đến lúc cưới cực kỳ ngắn, có thể gọi là kết hôn thần tốc.

Nhưng tình trạng của sức khỏe cô không giống như người bình thường nên việc kết hôn này không thể vội được.

Cố Di Gia nhanh chóng kéo bạn trai vào phòng cho ấm người, mặc dù anh luôn nói mình không sợ lạnh nhưng cô thấy lạnh, có một loại lạnh gọi là "bạn gái cảm thấy bạn lạnh", cô cứ sợ đoàn trưởng Phong bị lạnh.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại mua thêm vài thứ trong thị trấn rồi quay về quân đội.

Dù sao hiện giờ anh đều ăn ở nhà họ Cố, chuyện này cũng liên quan đến thức ăn của anh nên anh có thể bắt đầu chuẩn bị.

Cố Di Gia lại xém sặc lần nữa.

Vừa về chưa được bao lâu, tuyết lại bắt đầu rơi.

Chú Vinh cười ha hả: "Đúng rồi! Nhưng mà chú cảm thấy với y thuật của ông Hồ lại thêm ẩm thực dược liệu của chú thì đến mùa hè năm sau là cơ thể Gia Gia có thể hồi phục như người bình thường, hai đứa có thể tính chuyện kết hôn rồi."

Buổi tối, mọi người ăn cơm với nhau, Trần Ngải Phương nói: "Nghe nói tới tháng chạp, bên này đã bắt đầu tích trữ đồ ăn cho đợt Tết. Lúc nào mọi người rảnh thì đi mua ít đồ ăn về, củ cải, cải trắng gì đều được, bây giờ thời tiết lạnh còn hay có tuyết rơi nên đồ ăn có thể để được lâu."

Cố Minh Thành nói: "Đợi anh nghỉ rồi sẽ đi mua."

"Để tôi đi cho." Phong Lẫm nói: "Ngày mai tôi còn một ngày nghỉ, tôi đi mua ít đồ mang về."

Hai mắt của Phong Lẫm sáng lên, miệng anh không nói gì nhưng trong lòng đã ghi nhớ lời của chú Vinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận