Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 971: Tương Lai Của Mỗi Người Họ Đều Rất Đáng Mong Chờ 4

Bây giờ cô đang tập trung học tiếng Anh, bên cạnh đó là tiếng Nga, đợi khi học xong hai ngôn ngữ này thì cô sẽ học thêm tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật vân vân.

Phong Bắc Thần được kế thừa sự thông minh và trí nhớ của nhà họ Phong, cũng rất nhạy bén với các ngôn ngữ, do gia đình có truyền thống học tập lâu đời nên từ nhỏ cô ấy đã đặt mục tiêu trở thành một nhà ngoại giao.

Vì thế lúc điền nguyện vọng, cô ấy đã chọn ngành ngoại ngữ, chuẩn bị cho ước mơ trong tương lai của mình.

Tần Mộng Kiều ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Dì cũng muốn trở thành nhà ngoại giao..."

Cũng là do ảnh hưởng từ gia đình, hoặc nên nói do được trưởng thành trong khu tập thể nên hiểu biết của cô ấy cao hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời cũng ảnh hưởng từ những người đi trước trong khu tập thể nên từ nhỏ cô ấy đã đặt mục tiêu phải trở thành một người có ích cho đất nước.

Từ nhỏ Tần Mộng Kiều đã cố gắng học tập, có thể nói trong việc học cô ấy chưa từng thua cho bất kỳ ai.

Hai cô gái đều muốn trở thành nhà ngoại giao đồng loạt nhìn sang Cố Di Gia, muốn biết nguyên nhân cô chọn ngoại ngữ là gì.

Cố Di Gia cười đáp: "Mọi người cũng biết đấy, sức khỏe của tôi không được tốt, có rất nhiều công việc đều không hợp với tôi, cho nên tôi đã nghĩ sau này trở thành một giáo viên hoặc là phiên dịch gì đó cũng được."

Bảo Sơn lo lắng nhìn cô, sau đó lại nhìn những người xung quanh, cứ như sợ họ sẽ giống với đám người trong thôn kia, sau khi biết sức khỏe cô út không tốt thì sẽ chỉ trỏ sau lưng cô.

"Kiều Kiều nói đúng lắm!" Du Phong ngốc nghếch hùa theo vợ mình.

Thật ra chuyện sức khỏe Cố Di Gia không tốt có rất ít người biết, cho dù có biết thì cũng sẽ giữ kín miệng. Nhưng họ cũng có mắt để nhìn, cũng có thể nhìn ra sắc mặt của cô không tốt như người bình thường, cô cho người ta một cảm giác rất yếu đuối, rất khó xem cô như một người khỏe mạnh.

Tần Mộng Kiều gật đầu: "Nghề nghiệp không phân biệt cao thấp sang hèn, mọi nghề đều có thể cống hiến sức mình cho nước nhà cả."

Cho nên cô không thể đặt ra một nguyện vọng to lớn được, chỉ có thể cố gắng sống thật tốt, vì như thế ít nhất cũng không trở thành gánh nặng của người khác.

Mặc dù cô ấy thiên về truyện tranh ngắn nhưng nếu so ra thì cô ấy lại thích viết văn hơn, nhưng truyện tranh ngắn cũng không thể bỏ được, sau này có thể đến học viện Mỹ Thuật để bổ túc thêm.

Đây là quyết định sau khi cô suy nghĩ trăn trở bao lâu nay.

Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai càng không cần nói đến, trong lòng họ Cố Di Gia là người bạn tốt nhất, cũng là người mà họ muốn bảo vệ nhất, cho dù cô có lựa chọn thế nào cũng đều là đúng cả.

Mọi người có mặt nghe được câu nói này thì đều sửng sốt.

Không còn cách nào khác, kiếp này cô là một con người yếu đuối, không chịu được lạnh, cũng không chịu được nóng, mệt quá cũng không xong, cần phải chú ý đến sức khỏe hơn người bình thường, người khác có thể chịu được vất vả cực khổ, có thể tự chọn cuộc sống mà mình muốn, nhưng còn cô thì phải cẩn thận tịnh dưỡng, quả thật giống y hệt cô chủ của một gia đình tư bản vậy.

Phong Bắc Thần là người đầu tiên lên tiếng: "Làm giáo viên hoặc phiên dịch cũng đều rất tốt, thím út à, ngành thím chọn rất tốt đấy."

Còn Phương Mỹ Di thì càng đơn giản hơn nữa, cô ấy muốn vào làm việc trong cơ quan chính phủ, cũng xem như là phu xướng phụ tùy với Quản Hạo Thần.

Chỉ là không ngờ cô lại có thể nói ra việc này cho họ nghe một cách thản nhiên như thế.

Còn Du Phong lại muốn kinh doanh buôn bán.

Trang Nghi Giai cười nói: "Tớ chọn ngành ngôn ngữ Trung, tớ muốn sau này có thể viết ra những tác phẩm thật hay."

Dù sao cô ấy vẫn còn trẻ, cũng không thiếu tiền, đồng thời cũng có rất nhiều thời gian có thể bồi đắp bản thân ngày càng tốt hơn.

Tương lai của mỗi người họ đều rất đáng mong chờ.

Bây giờ đi trên đường cũng có thể cảm nhận được môi trường xung quanh đang thay đổi, các cửa hàng, quầy sạp bắt đầu mở cửa, hiện lên một cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.

Nghe thấy thế mọi người đều ngẫm nghĩ, cảm thấy anh ấy nói cũng đúng.

Du Phong thản nhiên đáp: "Bây giờ tình hình đang rất tốt, sau này kinh tế của đất nước chắc chắn sẽ phát triển, tôi cũng muốn tham gia góp một phần sức."

Sau khi mọi người nói xong ước mơ của mình thì nhìn nhau cười.

"Kinh doanh sao?" Mọi người nhìn anh ấy, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận