Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 418: Sự Cố Lật Thuyền 1

Có không ít người đi dạo quanh hồ, đều là nam nữ trẻ tuổi, nhìn vào là biết ngay họ là những cặp đôi đang yêu nhau.

Mặc dù thời đại này có ít trò giải trí, nhưng cũng sợ bóng sợ gió, ví dụ như chuyện nam nữ trẻ tuổi kết bạn ra ngoài đi chơi ở các thành phố lớn thật ra không ít, trông có vẻ cũng tự do hơn nhiều.

Cố Di Gia ngồi trên thuyền nhỏ, nhìn đoàn trưởng Phong ngồi đối diện đang cầm mái chèo chèo thuyền, khóe môi cô vô thức cong lên.

Cô tò mò hỏi: "Đoàn trưởng Phong, không ngờ anh cũng biết chèo thuyền đấy."

Phong Lẫm nói: "Trước kia anh từng học."

Cố Di Gia tỏ vẻ đã hiểu, quân nhân thời này dường như cái gì cũng biết, khiến người ta có ảo giác bọn họ là người toàn năng, mấy chuyện như chèo thuyền này tất nhiên cũng chẳng đáng kể gì.

Thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt hồ, lướt qua mặt nước, tạo nên những vòng gợn sóng trên mặt hồ.

Làn gió thổi qua mang đến sự mát mẻ, xua tan đi cái khô nóng của nắng gắt ngày cuối thu.

"Ca khúc nào cơ?"

Anh phát hiện giọng điệu cô đa phần luôn nhẹ nhàng, vui vẻ, cho dù cô bị bệnh, cơ thể cảm thấy khó chịu, bực bội thì đôi khi vẫn nhịn không được nói mấy lời dí dỏm, muốn để cho người khác vui vẻ, không muốn người khác lo lắng cho cô.

"Em cười cái gì?" Phong Lẫm vẫn luôn nhìn cô không rời mắt, anh nhanh chóng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô.

Phong Lẫm im lặng nhìn mái chèo trong tay mình, sau đó khóe môi anh cong lên, gương mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn, giữa hàng lông mày như thể cũng bị khung cảnh sông núi xinh đẹp, nên thơ này làm vui lây.

Một tay Cố Di Gia giữ lấy mũ che nắng trên đầu, vành nón cong lên để lộ gương mặt xinh xắn, làn da giống như phát sáng, khiến người khác vô tình nhìn qua đều bị sửng sốt.

Không phải là vì cô xinh đẹp, cũng không phải là vì cô may quần áo đẹp, mà còn là vì cách làm người, cách xử sự, cùng với tâm tính lạc quan, rộng lượng của cô nữa.

Bây giờ Cố Di Gia cũng không còn lo lắng chuyện lật thuyền, có lẽ vì đoàn trưởng Phong đang ở đây, chiếc thuyền dưới sự điều khiển của anh vững chãi tiến về phía trước, không hề có chút cảm giác lắc lư nào, khiến cô vốn có hơi căng thẳng cũng dần dần lấy lại bình tĩnh.

Bị tính cách này của cô lây nhiễm, cho dù bản thân đang có tâm sự nặng nề thì anh cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần.

Cô mỉm cười ngắm nhìn núi non tươi đẹp, không khỏi nhớ tới một ca khúc thiếu nhi rồi bật cười.

Tâm tình thoải mái thì cô đã có tâm tư để thưởng thức phong cảnh xung quanh.

"Chắc là anh cũng biết đó, để đôi ta cùng nhau khua mái chèo..."

Thuyền nhỏ từ từ trôi đi, đột nhiên cách đó không xa truyền tới những tiếng ồn ào, nhốn nháo.

"Không có gì, chỉ là em nhớ tới một ca khúc."

Hai người cùng nhìn sang, vừa đúng lúc thấy gần đó có một chiếc thuyền đang tròng trành. Đôi nam nữ trẻ tuổi trên chiếc thuyền đó đều rất hoảng sợ, đặc biệt là người con trai đang cầm mái chèo, mái chèo trong tay anh ta hình như không chịu nghe theo sự điều khiển, khua khoắng loạn xạ dẫn tới chiếc thuyền nhỏ đó càng lắc lư dữ dội hơn.

Trách không được có nhiều người thích cô như thế, trong khu nhà tập thể có không ít đứa trẻ thích cô, ngay cả các đồng chí nữ trong đoàn văn công cũng thích cô, anh nghe Tiểu Trương nói các đồng chí nữ của đoàn văn công có bí mật gì cũng sẽ nói với cô, thích tới tìm cô may quần áo.

Ốm đau cũng chưa từng có thể trói buộc cô, nó chỉ có thể vây khốn thân thể cô chứ không thể nào vây khốn linh hồn cô được.

Cố Di Gia: "..." Ui trời, cái này thì đúng là xui xẻo thôi rồi luôn.

Có điều anh vừa thu mái chèo lại thì đầu chiếc thuyền bên kia lại đung đưa.

Vào những lúc thế này, cô biết bản thân anh là quân nhân thì không thể nào mặc kệ được, anh muốn xuống nước cứu người là chuyện rất bình thường.

Cố Di Gia lập tức cảm thấy căng thẳng.

Lần này nó còn lắc lư mạnh hơn nữa, sau đó đương nhiên là thuyền bị lật, đôi nam nữ trên thuyền cùng nhau rớt xuống nước.

Thuyền nhỏ không được điều khiển, va đập loạn xạ, nhắm thẳng về hướng thuyền nhỏ của Cố Di Gia.

Việc xui xẻo hơn nữa cũng có, không ngờ rằng đôi nam nữ bị rớt xuống nước kia chẳng hề biết bơi, hai người họ cứ như con vịt mắc cạn, liên tục vùng vẫy, la to cứu mạng.

Vẻ mặt Phong Lẫm rất nghiêm túc, anh dặn dò cô: "Gia Gia, ngồi xuống đi, em đừng cử động."

Cố Di Gia gật đầu, căng thẳng nhìn anh: "Anh cẩn thận nhé!"

Phong Lẫm thấy chiếc thuyền nhỏ kia sắp đụng vào bọn họ thì cũng không hoảng hốt, trước tiên anh đổi hướng mũi thuyền để nó rẽ qua bên cạnh, tránh đầu thuyền nhỏ bên kia, sau đó anh đẩy mái chèo trong tay để nó chọc vào đuôi của chiếc thuyền bên kia, giúp đối phương ổn định thuyền nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận