Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 638: Trọng Nam Khinh Nữ 3

Lúc này, Nhị Hoa và Tam Hoa đã làm xong bài tập, sự chú ý của Bảo Hoa lập tức bị kéo sang bọn họ.

"Chú Mã, cháu đi chơi với chị Nhị Hoa với Tam Hoa nhaaaa."

Cô bé vui vẻ nói một tiếng, rồi kéo Nhị Hoa và Tam Hoa đi chơi, bộ dạng nói đạo lý cao siêu lúc nãy đâu rồi?

Chính ủy Mã nhìn mấy đứa trẻ chạy ra ngoài chơi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nói với mẹ anh ấy: "Mẹ, về sau trước mặt Bảo Hoa thì mẹ nên nói ít thôi."

Lúc này tâm lý bác gái Mã vẫn đang hoảng loạn, hơi chột dạ mà ấp úng nói: "Sao, sao mẹ biết con nhóc này lại lanh lợi như thế..."

Trong lòng chính ủy Mã thầm nói, đúng thế, ai biết đứa con gái này của lão Cố giỏi như thế, làm sao cái miệng lại có thể lanh đến vậy được?

Chắc là do mẹ cô bé, Trần Ngải Phương làm bên Hội Liên hiệp phụ nữ, lời nói và hành động đều theo chuẩn mực, cho nên cũng học được nhiều đạo lý lớn, mặc kệ đúng sai, phải tỏ rõ thái độ trước.

Mà cô bé lại thích chõ mũi vào chuyện của người khác, nơi nào có chuyện bất bình thì cô bé sẽ nhảy vào.

Chính ủy Mã cảm động với sự quan tâm của mẹ anh ấy, hỏi: "Mẹ, lần này mọi người đến định ở lại bao lâu?"

Nếu không phải dưới quê không tìm thấy người yêu hợp ý thì cô ta cũng không muốn phải theo mẹ lên quân đội tìm, nghe nói người đi lính đều là kẻ thô lỗ cẩu thả, cô ta cũng không ưa.

Bác gái Mã tiếp tục ôn chuyện với con cả, quan tâm cơ thể và sinh hoạt của con cả: "Công tác quan trọng nhưng cũng phải giữ gìn cơ thể cẩn thận, nhà mình dựa vào con đấy."

Mã Xuân Hoa bên cạnh đang uống nước, nghe xong cũng không thấy thẹn thùng, nhanh nhảu nói: "Anh cả, em muốn người nào đẹp trai, có thể cho em đi theo quân đội, với cả phải trẻ nữa."

Bác gái Mã dặn dò: "Tiểu Tráng, đừng chơi xa."

Nếu người trước mặt anh ấy không phải là em gái của anh, anh chắc hẳn sẽ hỏi một câu "Sao da mặt dày thế?"

Chính ủy Mã thấy nhức đầu, anh ấy và lão Cố là cộng sự, hai nhà cũng qua lại thân thiết, cũng không thể cấm con gái nhà mình chơi với Bảo Hoa, chỉ đành để ý nhiều hơn.

Nhưng với khả năng của anh cả, chắc chắn có thể tìm được người yêu ưng ý cho cô ta.

"Con biết."

Trong lúc người lớn đang nói chuyện thì Mã Tiểu Tráng lại ham chơi, nhìn ba người chơi ngoài cửa, nó cũng chạy ra ngoài.

Bác gái Mã nói: "Để xem tình hình! Con cả à, thật ra lần này mẹ đến là để tìm người yêu cho em gái con, con xem trong bộ đội có ai thích hợp không, rồi giới thiệu cho em gái con."

Chẳng lẽ cô ta cho rằng, ai cũng giống Phong Lẫm, đẹp trai với tuổi trẻ đầy hứa hẹn?

Con cả có tương lai nhất, là niềm kiêu ngạo của nhà họ Mã, bác gái Mã hy vọng con cả có thể làm lâu dài trong bộ đội, có thể tiếp tục nuôi hai em trai, em gái và cháu trai.

Không phải ai cũng như Phong Lẫm tự lực vươn lên, không cần dựa vào giúp đỡ của ai.

Nghe cô ta nói đương nhiên như thế, da mặt chính ủy Mã có phần cứng đờ.

Vừa đẹp, vừa trẻ, lại còn cho cô ta đi theo quân đội, quẳng ra ba điều kiện này ra, còn bị giới hạn kia nữa thì anh ấy biết đi đâu tìm người đáp ứng cùng lúc ba điều kiện này chứ?

Nói rồi lao người ra ngoài.

Đang nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng khóc thút thít.

Chính ủy Mã đành phải nói: "Con sẽ cố..."

Tuy bà ta trọng nam khinh nữ, nhưng con gái mình đẻ ra, sao cháu gái có thể so sánh với con gái chứ? Cho nên, đương nhiên dù có hơi đau đầu nhưng bà ta muốn hoàn thành yêu cầu của cô ta.

Bác gái Mã vừa nghe đã nóng nảy, đó là tiếng khóc của Mã Tiểu Tráng, sắc mặt bà ta thay đổi: "Ôi chao, Tiểu Tráng của bà! Ai bắt nạt Tiểu Tráng?"

Bác gái Mã: "Con cả, em gái con mà, con phải giúp con bé."

Mí mắt chính ủy Mã giật giật, cũng lo lắng xảy ra chuyện gì, cùng chạy nhanh ra ngoài.

Hai người vừa ra cửa đã thấy Mã Tiểu Tráng ngồi dưới đất, vừa đá chân vừa gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Đối diện cậu bé là ba cô bé, Nhị Hoa thì đang luống cuống, Tam Hoa thì ngơ ngác, còn Bảo Hoa xụ mặt, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Bác gái Mã nhanh ôm cháu trai: "Tiểu tổ tông ơi, cháu sao thế? Ai bắt nạt cháu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận