Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 657: Không Vui Vẻ 3

Chính ủy Mã nghe cô ta chịu thừa nhận thì đã tức đến mức không nói ra được gì nữa.

Bác gái Mã thấy tình hình không ổn lắm nên đã vội vàng bước lên trước nói: "Con trai à, chuyện này là do Xuân Hoa sai trước, con cũng đừng giận nữa, đã tối rồi, bên đó không thấy ai đến cả, chắc có lẽ đồng chí Cố không sao đâu..."

"Ai nói không sao?" Chính ủy Mã tức giận nói: "Lão Cố rất thương đứa em gái này, nếu như để anh ấy biết thì sẽ không vui. Còn có đoàn trưởng Phong nữa, con người này cũng không dễ đối phó đâu..."

"Đoàn trưởng Phong sao?" Bác gái Mã sững sờ mất một lúc rồi mới nói: "Đoàn... Đoàn trưởng Phong này là người thế nào vậy?"

Mặc dù bà ta đã đến khu nhà tập thể được một khoảng thời gian nhưng lại luôn bận rộn tìm người xem mắt cho con gái mình nên không hề qua lại với người ở đây. Hơn nữa trùng hợp là khoảng thời gian này đoàn trưởng Phong ra ngoài làm nhiệm nên cũng không gặp được mặt, đương nhiên bà ta không hề biết gì về người này rồi.

Chính ủy Mã thở dài: "Con người đoàn trưởng Phong không dễ đối phó cho lắm, cậu ấy nổi tiếng là người thương vợ..."

Bác gái Mã căng thẳng hơn: "Chuyện này... Đồng chí Cố đó cũng không sao, có lẽ sẽ không ai làm quá lên đâu nhỉ?"

"May là không sao." Chính ủy Mã nói: "Nếu không thì chắc chắn cậu ấy sẽ cho người bắt Xuân Hoa lại, tội danh cũng có sẵn trước mặt, vô cớ đả thương người khác."

Thấy cô ta mãi chẳng biết mình đã làm sai gì thì đột nhiên chính ủy Mã cảm thấy mệt mỏi.

Trong ký ức của anh ấy, mẹ mình là một người dịu dàng hiền từ, em trai mình là một người chịu thương chịu khó, còn em gái lại là một đứa bé rất đáng yêu.

Anh ấy bất lực nói: "Đồ đạc của em tại sao nhất định phải bắt đồng chí nữ người ta giúp em khiêng cơ chứ? Tự em không làm được sao? Nếu như khiêng không nổi thì có thể nhờ binh sĩ gác cổng giúp em được mà, tại sao lại cứ nhất quyết bắt một cô gái yếu đuối như thế giúp em vậy? Em lớn lắm sao?"

Trong lòng chính ủy Mã luôn thấy biết ơn mẹ mình, cũng từ đó mà luôn thấy áy náy với gia đình, lúc đó hai đứa em vẫn còn nhỏ, lúc cần một người anh cả thì anh ấy lại không thể ở cạnh hai đứa nó, giúp bọn nhỏ làm việc...

"Cô ta đã chọc giận em đấy, cô ta khinh thường em, không giúp em khiêng đồ, không may quần áo cho em!" Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Con người cô ta thanh cao lắm à, chẳng phải chỉ là trông xinh đẹp hơn người ta thôi mà!"

Mười mấy năm sau đó, anh ấy rất ít khi về nhà, mỗi lần được về nhà thì người nhà luôn ân cần hỏi han, khiến anh ấy đặc biệt cảm động, trong lòng anh ấy vị trí của người nhà ngày càng chiếm vị một vị trí lớn lao hơn.

Mã Xuân Hoa lập tức nổi giận: "Nói bậy, em không làm cô ta bị thương, em chỉ đẩy cô ta một cái mà thôi, còn không dừng sức nữa là!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi, vô cùng hận Cố Di Gia.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ sau khi lớn lên thì tính tình em gái Mã Xuân Hoa của mình lại như thế.

Trước đây chính ủy Mã đã nghe cô ta làm ầm lên một lần, nhưng lúc đó lại không để tâm, bây giờ nghe cô ta nói lại như thế thì cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi.

Chính ủy Mã nghi ngờ hỏi lại: "Em có ý gì đây? Gia Gia đã làm gì chọc giận em sao?"

Trước giờ, anh ấy luôn khoan dung với người nhà mình, chủ yếu cũng là do cha anh ấy mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng ba anh em họ. Thậm chí, anh ấy nhập ngũ từ sớm nhưng họ lại ép buộc anh ấy phải ở lại bên cạnh, bắt anh ấy phải báo hiếu và làm việc nên anh ấy mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.

"Con trai à..." Bác gái Mã thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm nên đã nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho con gái.

Mã Xuân Hoa trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình: "Anh cả, anh mắng em sao?"

Mã Xuân Hoa vẫn còn thấy rất ấm ức, làm gì có tâm trạng quan tâm đến bà ta cơ chứ, trông vẻ mặt vẫn còn rất buồn bực.

Chính ủy Mã nhập ngũ từ sớm, lúc anh ấy rời khỏi nhà thì em trai và em gái vẫn còn nhỏ, lúc đó Mã Xuân Hoa cũng chỉ là một cô bé khoảng mười tuổi mà thôi, khi ấy đúng là rất ngoan ngoãn.

Có lẽ là do trước đây ở xa nhà nên ấn tượng của gia đình trong lòng anh ấy vô cùng tốt đẹp, anh ấy thật sự không thể chấp nhận tính tình này của em gái mình.

Tam Hoa tức giận nói: "Cô út, cô thật xấu xa!"

"Nói bậy gì thế?" Bác gái Mã nói: "Cô út cháu đánh cháu khi nào chứ!"

Tam Hoa rất nhanh nhẹn, thấy vậy thì nhanh chóng chạy ra phía sau chính ủy Mã kêu lên: "Cha ơi, cô út muốn đánh chết con!"

"Con nói gì?" Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Con bé chết tiệt nhà con, ngứa đòn rồi có phải không?" Cô ta dứt lời thì muốn đưa tay lên đánh cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận