Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 265: Tân Hoàng Đăng Cơ

Nếu như anh là hoàng đế,
Xin cho tôi đeo vương miện lên cho anh.
Nếu như anh là hoàng đế,
Xin cho tôi vì anh dâng lên trung thành cùng tín ngưỡng.
Nếu như anh là hoàng đế,
Xin cho tôi cảm ơn để cho chúng tôi được hoan hô.
Nếu như anh là hoàng đế,
Xin hãy giơ cao mũi tên thắng lợi của anh lên.
Chỉ dẫn chúng tôi đi tới thắng lợi huy hoàng.
Giờ phút này,
Anh chính là hoàng đế.
Vương miện đã lên ngôi.
Giờ phút này,
Anh chính là hoàng đế.
Là chúa tể chí cao vô thượng kia.
Giờ phút này,
Anh chính là hoàng đế.
Chỉ có anh mơi có thể mang cho chúng tôi cười vui cùng thắng lợi.
Giờ phút này,
Chúng tôi đều là con dân của hoàng đế.
Chỉ vì anh mà hoan hô,
Chỉ vì anh mà kiêu ngạo,
Chỉ vì anh là hoàng đế bệ hạ không gì không làm được của chúng tôi.
...
Văn Tú Tú kích động lớn tiếng đọc lên tuyên ngôn thắng lợi do chính mình viết xuống.
Tất cả fan hâm mộ của trường quân đội Trung Ương cũng đã yên lặng đi ra, mà những người còn lại vẫn đang cuồng hoan.
Bên trên Internet đã sớm điên cuồng, không có ai từng nghĩ tới chuyện Hàn Sâm có thể đánh bại Kinh Cực Vụ, rất nhiều người đều kích động thảo luận ở trên Internet.
- Mũi tên kia thật sự quá thần kỳ, rốt cuộc là làm sao làm được.
- Lão hoàng thoái vị, tân hoàng lên ngôi, về sau cuộc thi giữa các trường quân đội là thiên hạ của Hàn Sâm rồi.”
- Ngô Hoàng đăng cơ.
- Ngô Hoàng đăng cơ.
- “Ngô Hoàng đăng cơ + thẻ căn cước.
- Đến bây giờ vẫn còn không thể tin được, Kinh Cực Vụ thật sự đã thất bại sao?
- Thời đại mới đã buông xuống.
- Mũi tên của hoàng đế giết chết quái vật.
- Mũi tên kia quá ly kỳ, không phải là trên tên giở trò gì chứ, là điều khiển ư?
- Chỉ thắng một trận đấu bắn cung mà thôi, nói chế bá cuộc thi giữa các trường quân đội vẫn còn quá sớm đi.
- Ngô hoàng vạn tuế.
- Mũi tên kia thật sự quá quỷ dị.
- Ngô hoàng vạn tuế.
Hôm nay nhất định là một đêm không ngủ, toàn bộ đội tuyển Hắc Ưng kể cả Tư Đồ Hương đều mất ngủ.
Đánh bại trường quân đội Trung Ương có được Kinh Cực Vụ, đây quả thực giống như là một giấc mơ, không biết có bao nhiêu trường quân đội đều đang mơ tới giấc mơ này, nhưng mà kết quả đều là mộng tan người tỉnh.
Chỉ là bọn họ vậy mà làm được, trên trường đấu bắn cung, đánh bại trường quân đội Trung Ương có được Kinh Cực Vụ.
Mặc dù có rất nhiều may mắn cùng trùng hợp, nhưng thắng vẫn là thắng, hôm nay bọn họ là người thắng, là vương của toàn bộ thế giới.
Nếu như không phải là ngày mai còn có trận đấu, Tư Đồ Hương bắt ép bọn họ đi nghỉ ngơi, chỉ sợ bọn họ đã sớm đi ra ngoài vui vẻ trắng đêm.
Thế nhưng mà mặc dù là nằm ở trên giường, cũng vẫn kích động không có cách nào ngủ.
- Lão tam, chúng ta thật sự đã thắng ư?
Lão Thạch nằm ở trên giường, con mắt trừng lớn, ngơ ngác hỏi.
- Thắng.
Hàn Sâm đáp một câu.
- “Lão đại, chúng ta thật sự đã thắng à?
Lão Thạch vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Trương Dương.
- Thắng.
Trương Dương trả lời một câu.
- Lão Nhị…
Lão Thạch lại muốn hỏi, lại bị Lữ Mông trực tiếp một câu đánh trở về.
- Cậu còn nói nhảm không ngủ nữa, ngày mai bọn tôi sẽ cùng một chỗ đề nghị huấn luyện viên Tư Đồ không cho phép cậu xuất hiện.
Lữ Mông nói.
- CMN, lòng dạ chú mày đủ hiểm độc đấy, dựa vào cái gì mà không cho anh xuất hiện, trường quân đội Trung Ương đều bị anh đánh ngã, lúc hành hạ mấy con gà yếu nhược mà chú mày lại không cho anh lên?
Lão Thạch lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.
- Cậu nói nhảm một thêm câu nữa xem.
Lữ Mông bình tĩnh nói.
Lão Thạch há to miệng, nhưng mà lời vừa mới ra đến khóe miệng đã nuốt trở vào, ngoan ngoãn lại nằm trở lại giường, cậu ta đúng là sợ ngày mai sẽ không được ra trận.
Thế nhưng mà nằm lại lên trên giường, lão Thạch lại như thế nào cũng không ngủ được.
Tư Đồ Hương cũng không ngủ được, đến tận bây giờ nhớ lại trận đấu ngày hôm nay vẫn giống như đang nằm mơ, bây giờ cô vẫn cảm thấy hết sức không chân thực.
Đội ngũ do cô dẫn dắt vậy mà đánh bại trường quân đội Trung Ương, đây là giấc mơ và truy cầu của bao nhiêu huấn luyện viên trường quân đội, vậy mà cô lại làm được.
- Hàn Sâm à Hàn Sâm, cậu thật quá đáng yêu.
Tư Đồ Hương bây giờ hận Hàn Sâm không thể ở ngay trước mặt cô, hung hăng ôm lấy đầu Hàn Sâm hôn mấy cái.
Các đội viên của trường Hắc Ưng đều kích động khó có thể ngủ, Internet cùng tất cả các tạp chí lớn đều đã điên cuồng.
Không ai từng nghĩ tới trường quân đội Trung Ương lại ngã gục dưới chân Hắc Ưng, tất cả đều tới quá mức vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trong lúc nhất thời tất cả các tạp chí lớn đều tranh nhau đưa tin về trận chiến giữa Hắc Ưng và trường quân đội Trung Ương, đặc biệt là chiến thuật của Hắc Ưng, còn có quyết đấu cuối cùng giữa Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ.
Đại đa số truyền thông đều trích dẫn xưng hô của Văn Tú Tú đối với Hàn Sâm, danh tiếng hoàng đế trong vòng một đêm truyền khắp toàn bộ Liên Minh, đặc biệt là trong các trường quân đội, mọi người đều biết tới hai chữ hoàng đế.
Tên tuổi của Kinh Cực Vụ thật sự là quá lớn, tin tức Hàn Sâm đánh bại cậu ta đã nhanh chóng nóng hổi, đã bị tất cả các tạp chí lớn xưng hô là vương giả trong thời đại mới của cuộc thi giữa các trường quân đội.
Trong lúc nhất thời Kinh Cực Vụ đã nghiễm nhiên trở thành vương giả quá khứ, còn Hàn Sâm đã quân lâm thiên hạ.
Trên sân thượng, ba người trẻ tuổi dựa vào lan can nhìn cảnh đêm đô thị đèn đuốc sáng trưng ở phương xa.
- Tư vị của thất bại như thế nào?
Đường Chân Lưu ực một hớp bia, sau đó mới cười tủm tỉm nhìn Kinh Cực Vụ đang đứng ở bên cạnh hỏi.
- Cũng không tệ lắm, tên Hàn Sâm kia quả thật là có chút nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi thua.
Kinh Cực Vụ nhàn nhạt cười cười.
- Mũi tên cuối cùng kia, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Đường Chân Lưu không nhịn được hỏi.
- Mũi tên xoay tròn.
Kinh Cực Vụ nhẹ giọng nói.
- Mũi tên xoay tròn là có ý gì?
Đường Chân Lưu hơi ngây ngốc một chút, không hiểu rõ ý tứ của Kinh Cực Vụ.
Mũi tên là từ trên cung bắn đi ra, cũng không phải là lực lượng bản thân kéo dài, trừ phi là một ít mũi tên đặc chế, nếu không thì sẽ không thể nào tự xoay tròn.
Trong trận đấu dùng là đều là mũi tên chuyên dụng do cuộc thi quy định, không có khả năng bắn ra hiệu quả xoay tròn như vậy mới đúng.
- Không biết.
Kinh Cực Vụ rất tự nhiên đáp lại một câu.
- Làm sao mà cậu cũng không biết?
Đường Chân Lưu lộ vẻ không thể tưởng tượng nhìn Kinh Cực Vụ, chính Kinh Cực Vụ đối mặt với mũi tên kia, dùng trình độ của cậu ta, làm sao lại có thể không biết đến cùng mũi tên kia bị động tay chân như thế nào.
Lâm Phong lại ở bên cạnh tiếp lời:
- Xác thực là cậu ta không biết, có thể bắn ra mũi tên xoáy như vậy, lợi dụng khí lưu khiến cho mũi tên cải biến phương hướng, thủ pháp như vậy không phải là không có, nhưng không phải là một người chưa tiến hóa có thể làm được.
- Thật là một tên thú vị, nhưng đáng tiếc đây đã là một năm cuối cùng của tôi, đã không có cơ hội giao thủ lại với cậu ta nữa.
Kinh Cực Vụ nói xong cầm lon bia trong tay ném vào trong thùng rác, quay người hướng cầu thang đi đến:
- Tạm biệt, hi vọng còn có thể sống sót trở về gặp mặt mọi người.
- Về sau có tính toán gì không?
Lâm Phong mở miệng hỏi một câu.
- Vốn muốn chờ tới lúc cuộc thi chấm dứt rồi mới lên chiến trường, nhưng giờ thì không cần nữa, đêm nay là được rồi.
Kinh Cực Vụ cũng không quay đầu lại nói.
- Tôi chờ cậu trở lại.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Kinh Cực Vụ nói.
Thân hình của Kinh Cực Vụ hơi dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phong, lộ ra một nụ cười kỳ dị:
- Người kia, cậu đã từng giao thủ chưa?
- Cậu nói Hàn Sâm?
Lâm Phong hơi ngây ra một lúc mới phản ứng lại.
Kinh Cực Vụ cười cười không trả lời, người cũng đã đi vào trong hành lang, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Cậu ta có ý gì thế?
Đường Chân Lưu hơi giật mình chưa kịp phản ứng.
- Cậu ta nói, cậu ta không thắng được Hàn Sâm, tôi cũng chưa chắc đã có thể thắng.
Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Đường Chân Lưu nghe được, lập tức giật mình đến mức há hốc mồm, sau nửa ngày đều không khép lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận