Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1946. Suy đoán của Lạc Cực

Bốn khuôn mặt kia của Phật tử Thất Linh, bên trái là gương mặt đang cười, bên phải là mặt khóc, ở đằng sau mọc ra một cái mặt ác quỷ, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn kinh khủng.
Tám cánh tay đồng thời giơ lên, vung lên với đủ loại tư thế khác nhau, hóa ra từng đạo Linh Ấn, thân hình phá không mà tới.
Hàn Sâm chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết và tiếng vang ầm ầm, quay đầu lại nhìn, thấy mấy tên Ma Tộc trong đám người Lạc Cực thậm chí đã chạy trốn xa cả ngàn mét nhưng thân thể của từng người một vẫn bị xé rách, đầu một nơi thân một nẻo, khắp nơi trên sa mạc đều là máu tươi và xác chết.
Còn Phật tử Thất Linh hóa thân dị chủng, Phật thể hoàng kim quỷ dị kinh khủng kia đang đánh về phía Lạc Cực - người duy nhất còn sống.
Lạc Cực thấy không thể chạy thoát, rít lên một tiếng, Ma khói trên người giống như núi lửa phun trào, ngưng tụ lại trên lưỡi đao, chém ra một đường Thiên Ma Chi Ảnh khủng bố như Cự Nhân, thôn phệ lấy Phật tử Thất Linh.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Ma Chi Ảnh đã cắn nuốt thân hình của Phật tử Thất Linh, nhưng chỉ vỏn vẹn không đến một giây, Thiên Ma Chi Ảnh đã bị xé rách hóa thành hư vô, Hoàng Kim Phật Đà bốn mặt tám cánh †ay của Phật tử Thất Linh hóa thành đã xông ra khỏi sự bao phủ của Thiên Ma Chi Ảnh, dường như chỉ trong nháy mắt đã giết đến trước người Lạc Cực, một đôi tay bắt lấy thân thể của Lạc Cực, hai tay dùng lực trực tiếp xé Lạc Cực ra thành hai mảnh trong ánh mắt kinh hãi của hắn.
“Quá độc ác!” Hàn Sâm nào còn tâm tình đâu mà đứng xem nữa, tiếp tục chạy như điên vào sâu trong sa mạc.
Nhưng sau khi thân thể của Lạc Cực bị xé rách, lại có một làn khói đen tan chui ra từ trong thân thể của hắn, chợt lóe lên dừng ở trên người Hàn Sâm.
Hàn Sâm lập tức có cảm ứng, khói đen quỷ dị kia lại chui vào Linh Hải giữa mi tâm của hắn, sức mạnh hộ thân của Hàn Sâm cũng không ngăn lại được.
Nếu là Linh Hải của đại vũ trụ gen bình thường thì chính là Linh Hải bình thường, nhưng Linh Hải của Hàn Sâm lại là Hồn Hải, là Hồn Hải chỉ có sinh vật của Tí Hộ Sở mới sở hữu.
Làn khói đen đó chui vào bên trong, tâm niệm Hàn Sâm vừa động, ánh sáng trên tháp Thiên Mệnh tỏa ra, phủ xuống như bát lớn che trời, lập tức hút làn khói đen kia vào bên trong tháp.
“Đây là đâu… Thả ta ra…” Làn khói đen ở bên trong lồng không gian trên tầng cao nhất của tháp Thiên Mệnh vặn vẹo la hét, âm thanh đúng là của Lạc Cực công tử.
Hàn Sâm chẳng có tâm trạng nào mà đi làm rõ ràng xem làn khói đen kia rốt cuộc là cái gì, trong nháy mắt Phật tử Thất Linh giết nhiều Ma Tộc như vậy cũng không kéo dài quá nhiều thời gian, lại từ phía sau đuổi theo Hàn Sâm.
May mà biến thân dị chủng của Phật tử Thất Linh cũng không gia tăng tốc độ quá mạnh, vẫn không thể đuổi kịp được Hàn Sâm, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn vẫn luôn không biến thân.
Dường như Phật tử Thất Linh cũng không vội vã, sau khi thu lại biến thân dị chủng, vẫn dùng thân mình đuổi theo Hàn Sâm như cũ, dù sao trạng thái biến thân dị chủng khá mạnh mẽ nhưng tiêu hao cũng cao hơn hình thái bình thường mấy lần, không nên dùng trạng thái dị chủng trong thời gian dài.
Hai người một đuổi một chạy, Hàn Sâm hy vọng có thể lại gặp được sinh vật nào khác nữa, tốt nhất là cấp Công Tước, nhưng dọc đường chạy trốn, hắn chẳng nhìn thấy bóng dáng của sinh vật nào khác cả.
“Không biết Hải Nhi có chạy thoát không?” Hàn Sâm âm thầm suy tư trong lòng, bởi vì vẫn luôn không nhìn thấy phân thân Phật Niệm của Phật tử Thất Linh trở về, Hàn Sâm cũng không biết rốt cuộc tình hình bên phía Hải Nhi như thế nào rồi.
Hàn Sâm vẫn chạy trối chết không ngừng, không biết đã chạy mấy ngày mấy đêm, mặc dù đa số sức mạnh đều đến từ giày Tuyệt Nha Thố, nhưng hắn vẫn cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi.
Sức chịu đựng của Phật tử Thất Linh cũng đáng sợ như thế, thế mà vẫn có thể đuổi theo sau hắn liên tục, tốc độ cũng không có dấu hiệu chậm lại.
“Tên này khó chơi thật đấy.” Hàn Sâm chống đỡ thân thể mệt lử tiếp tục chạy về phía trước, Cực Lạc Tịnh Thổ giống như vô cùng vô tận, có chạy thế nào cũng không thấy bờ đâu, trước mắt vẫn là một vùng sa mạc lớn vô biên.
“Cứ chạy mãi thế này cũng không phải cách hay, chỉ có xông vào Cực Lạc Tịnh Thổ đến được bỉ ngạn, Phật tử Thất Linh mới không dám ra tay động thủ với ta trước mắt bao người. Nhưng làm thế nào mới chạy đến được bỉ ngạn đây?” Thực ra mấy ngày nay Hàn Sâm vẫn luôn quan sát, nhưng hắn vẫn không nhìn ra ở đâu có bỉ ngạn cả.
Hàn Sâm vừa nghĩ trong lòng, ý niệm chìm vào bên trong tháp Thiên Mệnh, hỏi làn khói đen mà Lạc Cực hóa thành: “Lạc Cực, chắc ngươi biết làm thế nào để chạy được đến bỉ ngạn nhỉ?”
“Người hại ta, cho dù ta có biết cũng tuyệt đối không nói cho ngươi, ngươi đi chết đi.” Trong làn khói đen truyền ra giọng nói thù hằn của Lạc Cực công tử.
Hàn Sâm lạnh giọng nói: “Ta thoát được một mạng thì ngươi còn có cơ hội sống sót, nếu không bây giờ để ngươi tan thành mây khói luôn nhé.”
Nói rồi tâm niệm Hàn Sâm vừa động, nhất thời ánh sáng bên trong tháp Thiên Mệnh rung động, chiếu rọi lên trên làn khói đen, làn khói đen giống như miếng sắt nung đỏ gặp nước, bốc khói nghi ngút, đồng thời nhanh chóng thu nhỏ lại, tiếng kêu thảm thiết của Lạc Cực công †ử cũng theo đó truyền đến.
“Đừng giết ta… ta nói…” Lạc Cực công tử kêu la.
“Chớ có một chữ nào nói dối, nếu không ta sống không dược, ngươi cũng phải chết giống ta thôi. Chỉ cần ta có thể thoát khỏi khó khăn này, nhất định sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi, ngươi là nhân chứng việc Phật tử Thất Linh truy sát ta, ta sẽ không hại ngươi.” Hàn Sâm nói.
Lạc Cực công tử đáp: “Cực Lạc Tịnh Thổ cũng không phải không gian dị chủng mà là một dị bảo cấp Thần Hóa. Nhưng dị bảo này là Phật tộc tìm thấy được từ một cường giả Thần Hóa đã ngã xuống, chính bọn họ cũng không có cách nào hoàn toàn khống chế nó, chỉ có thể một phần nào đó bên trong đó thôi. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng bọn họ muốn vây khốn một người cũng không khó, nếu ngươi bị bọn họ theo dõi, muốn thông qua Cực Lạc Tịnh Thổ đến được bỉ ngạn gần như là chuyện không có khả năng.”
“Nếu bọn họ không thể hoàn toàn khống chế được Cực Lạc Tịnh Thổ, hẳn là còn có cách khác thoát khỏi sự khống chế của bọn họ có đúng không?” Hàn Sâm hỏi hắn.
“Vô cùng khó, mỗi lần Cực Lạc Tịnh Thổ mở ra, nhiều nhất cũng chỉ có mười sinh vật có thể đến được bỉ ngạn, điều này tuyệt đối không phải trùng hợp, nhất định là Phật Tộc cố ý. Ta đã điều tra những sinh vật đến được bỉ ngạn trước đây, đa số đều có quan hệ cực kỳ thân thiết với Phật tộc, rất ít sinh vật đối địch với Phật tộc có thể đến được đó.” Lạc Cực nói.
“Ngươi đã từng nghiên cứu mà còn dám tới đây, chắc phải có cách nào đó chứ?” Hàn Sâm lại hỏi.
Lạc Cực công tử ngừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Ta đến đây vì một suy đoán, chỉ là không biết là thật hay giả, ta chỉ đến đây để kiểm chứng suy đoán đó mà thôi.”
“Nói nghe coi.” Hàn Sâm thoáng nhìn ra đằng sau, thấy Phật tử Thất Linh vẫn ở đằng sau đuổi theo hắn như cũ, hình như hoàn toàn không lo lắng hắn có thể chạy ra khỏi Cực Lạc Tịnh Thổ vậy.
Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng: “Chỉ sợ những gì Lạc Cực nói không phải là giả, Phật Tộc hẳn đã khống chế số người đến bỉ ngạn, chứ không phải tùy theo cơ duyên.”
Lạc Cực hơi do dự, có điều dưới sự đe dọa dụ dỗ của Hàn Sâm, hắn vẫn nói suy đoán của hắn cho Hàn Sâm biết.
Thực ra các thế lực lớn đều có nghiên cứu Cực Lạc Tịnh Thổ của Phật Tộc, cũng có suy đoán tương tự với Lạc Cực, chỉ có điều không ai có cách nào chứng minh làm rõ được bí ẩn đó, bởi vì Phật tộc không cho phép cường giả cấp Vương trở lên được đi vào Cực Lạc Tịnh Thổ, quý tộc bình thường ở trong Cực Lạc Tịnh Thổ cũng rất khó làm được điều này.
Lạc Cực tìm rất nhiều sinh vật thành công đến được bỉ ngạn với rất nhiều sinh vật đi sâu vào Cực Lạc Tịnh Thổ nhưng chưa đi tới bỉ ngạn, nhận được không ít tư liệu từ chỗ họ, cuối cùng rút ra một suy đoán.
Hết chương 1946.
Bạn cần đăng nhập để bình luận