Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1907. Tuyệt vọng

“Đây mới là cuộc sống mà phụ nữ nên có chứ, trước đây đều sống uổng phí rồi, muốn trở thành người có tiền quá đi!” Lữ Tiểu Mỹ giống như một quý cô hưởng thụ phục vụ cao cấp nhất trong câu lạc bộ tư nhân, cảm động suýt rớt nước mắt.
Bảo Nhi gọi các kỹ thuật viên cao cấp và các loại thức ăn rượu ngon mà Lữ Tiểu Mỹ chưa được nếm thử, nàng cũng gọi cho Lữ Tiểu Mỹ một phần, để Lữ Tiểu Mỹ cảm nhận được sự hưởng thụ của hoàng đế là như thế nào.
“Đứa nhóc quỷ này cũng có lúc đáng yêu đấy chứ nhỉ, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ con, vẫn sẽ có lúc hồn nhiên ngây thơ” Lữ Tiểu Mỹ nhìn Bảo Nhi đang uống nước trái cây ở bên cạnh, thầm nghĩ trong lòng.
“Cô Lữ có hài lòng với sự phục vụ ở đây không?” Bảo Nhi ôm cốc nước trái cây rất lớn, vừa dùng ống hút uống nước trái cây vừa hỏi.
“Hài lòng, vô cùng hài lòng, câu lạc bộ tư nhân này thật sự rất tốt, gia đình ngươi rất có thị hiếu đó.” Lữ Tiểu Mỹ tao nhã uống một hớp rượu đỏ, tâm trạng cực tốt.
“Hài lòng là được rồi, sau này ngươi có thể thường xuyên đến chơi.” Bảo Nhi mỉm cười nói.
“Có thật không?” Ánh mắt của Lữ Tiểu Mỹ lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi, ta đã bảo quản lý làm thẻ VỊP cho ngươi.” Bảo Nhi nói dứt lời bèn búng tay một cái.
Rất nhanh đã có một nhân viên phục vụ bưng khay bước tới trước mặt Lữ Tiểu Mỹ, cẩn thận đặt cái khay xuống, nịnh nọt nói: “Cô Lữ, đây là thẻ VỊP của ngươi…”
Lữ Tiểu Mỹ lập tức hào hứng cầm cái thẻ lấp lánh lên xem, lại thấy bên cạnh chiếc thẻ còn đặt một tờ giấy trông như hóa đơn, sau đó nàng lại nghe thấy nhân viên phục vụ nói tiếp: “Còn có hóa đơn chỉ phí hôm nay của ngươi ở đây.”
“Hóa đơn chỉ phí…” Sắc mặt của Lữ Tiểu Mỹ lập tức trở nên cứng đờ, cầm hóa đơn lên xem, suýt thì ngất xỉu, không còn lòng dạ nào mà đọc số cẩn thận nữa, chỉ nhìn dãy số dài kia cũng khiến nàng sắp bùng nổ.
Thớ thịt ở trên mặt Lữ Tiểu Mỹ run rẩy, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Bảo Nhi, những thứ này đều là ngươi gọi cho ta, không phải ngươi mời ta sao?”
Bảo Nhi bỗng mở trừng mắt, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô Lữ, ta chỉ là một đứa trẻ, làm gì có tiền mời ngươi chứ? Khi ta gọi đều hỏi ngươi có muốn hay không, ngươi gật đầu ta mới gọi mà.”
“Đáng ghét… Đáng ghét… Con nhóc quỷ này chắc chắn là cố ý…” Trong lòng Lữ Tiểu Mỹ uất ức đến mức suýt hộc máu, nàng nhìn gương mặt đáng yêu của Bảo Nhi mà như đang nhìn một ác ma vậy.
“Ta mặc kệ, dù sao cũng không phải là ta gọi, ta không trả tiền, ngươi đừng hòng lừa được ta.” Lữ Tiểu Mỹ nhảy dựng lên nói.
“Ngươi nói gì? Không trả tiền sao?” Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn Lữ Tiểu Mỹ.
Lữ Tiểu Mỹ vừa định nói ta cứ không trả đấy, ngươi làm gì được ta thì đột nhiên thấy hai người phụ nữ cao lớn vạm vỡ, thân cao tám thước, vòng eo cũng rộng tám thước đi tới, bốn con mắt bên cạnh gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Lữ Tiểu Mỹ nhìn cánh tay cường tráng của bọn họ, miễn cưỡng nuốt ngược trở lại những lời sắp tuột ra khỏi miệng, cắn môi nói: “Cho dù ta có muốn trả thì cũng không có nhiều tiền như vậy.”
“Không có tiền cũng không sao cả, ai bảo ngươi là cô giáo của ta chứ, †a nghĩ cách cho ngươi, chỉ cần ngươi ký vào đây thì coi như xí xóa khoản nợ này.” Bảo Nhi cười híp mắt móc một tờ hợp đồng từ trong túi ra, đặt trước mặt Lữ Tiểu Mỹ, xem ra có vẻ đã chuẩn bị từ trước rồi.
“Nhóc quỷ đáng ghét, quả nhiên là nàng đã tính toán trước rồi.” Lữ Tiểu Mỹ căm hận nghiến răng, cầm hợp đồng lên xem, lại càng tức giận hơn.
Cái này vốn là một tờ khế ước bán thân với hơn một trăm điều ước không bình đẳng, nếu ký tên thì chẳng khác nào nàng bán mình cho Bảo Nhi cả.
“Ta không ký, các ngươi có đánh chết ta cũng thế thôi.” Lữ Tiểu Mỹ cắn răng nói.
Bảo Nhi mỉm cười: “Cô Lữ nói gì thế? Nhà ta mở câu lạc bộ đàng hoàng, làm sao có thể đánh ngươi được chứ. Nhưng những thứ ngươi vừa tham lam hưởng thụ còn đánh bạc với ta, mua sắm vung tiền như nước ta đã chụp lại được rồi. Ta nghe nói ngươi rất thích thầy La vừa đẹp trai lại giàu có mới tới đúng không? Hình như hắn đang theo đuổi ngươi, quay về ta sẽ đưa cho hắn xem, sau đó lại cho hắn thấy hóa đơn này, cùng với cả giấy hối thúc của tòa án nữa, dáng vẻ thục nữ bình thường ngươi vẫn hay giả vờ ở trước mặt hắn sẽ mất sạch luôn đấy, ngươi phải nghĩ cho kỹ rốt cuộc có ký hay không đó nha.”
“Ác ma… Ngươi là ác ma… Không đúng… Tại sao đồ ở chỗ ngươi lại đắt như vậy chứ… Một ly rượu ngươi cũng đòi ta hơn ba vạn… Ngươi xấu xa quá rồi đấy…
“Những thứ mà ngươi vừa mới hưởng thụ, mỗi một loại đều được vận chuyển từ Khoa Tinh Hệ đến, là mặt hàng cao cấp nhất của Liên Minh, có một số còn được chọn mua về từ tộc Tu La, chỗ chúng ta không hề bán đắt chút nào. Hóa đơn chi tiết ở đây, ngươi có thể kiểm tra từng loại ở trên Thiên Võng, nếu có bất cứ loại nào đắt ta sẽ không thu của ngươi một đồng nào. ” Bảo Nhi cười híp mắt nói.
Trong lòng Lữ Tiểu Mỹ đấu tranh rất lâu, nghĩ đến thầy La bạch mã hoàng tử tuấn tú giàu sang, cuối cùng vẫn ký vào hợp đồng.
Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Lữ Tiểu Mỹ, Bảo Nhi chìa bàn tay nhỏ bé ra vỗ vai nàng: “Cô Lữ đừng đau lòng, ngươi làm việc cho tốt, làm trong ba mươi năm mươi năm thì ngươi vẫn còn có thể trả được hết nợ, đến lúc đó chuộc lại hợp đồng là được.”
Bảo Nhi không nói thì không sao, nói ra Lữ Tiểu Mỹ lại càng đau lòng, suýt nữa thì bật khóc thật.
Lữ Tiểu Mỹ vô cùng đau đớn đi ra khỏi câu lạc bộ, cũng may Bảo Nhi còn có lương tâm, gọi một chiếc máy bay đưa nàng trở về, nếu không tiền trên người nàng đều đã bị Bảo Nhi bóc lột hết rồi, không hề để lại cho nàng một chút nào, ngay cả tiền đi tàu trên không nàng cũng không có.
“Ngươi đi vòng bên này xa quá, đi bên phía Đông Hồ kia mới đúng.” Lữ Tiểu Mỹ nói.
“Là ta lái xe hay ngươi lái xe?” Tài xế đeo kính râm lạnh lùng hỏi.
Lữ Tiểu Mỹ nói: “Tưởng mình giỏi lắm à, không phải cũng chỉ làm một tài xế thôi hay sao, cho ta xuống xe, ta không đi đấy được chưa?”
“Được” Tài xế lập tức tìm một chỗ đáp máy bay xuống.
Lữ Tiểu Mỹ thở hồng hộc bước xuống máy bay, nàng còn hung hăng đá một phát lên cửa: “Những tên khốn nạn các ngươi, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng.”
Nàng xoay người rời đi, đi chưa được bao xa thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa hàng phía trước cách đó không xa, chính là thây La bạch mã hoàng tử của nàng.
“Xui xẻo lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được một chuyện tốt, trạm dịch tâm hồn của ta, bạch mã hoàng tử của ta, ta tới đây.” Lữ Tiểu Mỹ bước nhanh về phía La Ngọc Thư.
Nhưng nàng vừa định chào hỏi thì lại thấy có một người phụ nữ mặc quần áo hở hang gợi cảm đi ra cùng với La Ngọc Thư, hơn nữa người phụ nữ đó còn khoác tay La Ngọc Thư, hầu như dính lên người hắn.
“La Ngọc Thư, người phụ nữ này là ai?” Trong cơn giận dữ, Lữ Tiểu Mỹ cũng mặc kệ hình tượng thục nữ giả bộ thường ngày, nàng lao vọt tới trước mặt La Ngọc Thư, túm lấy cánh tay La Ngọc Thư rồi chỉ vào người phụ nữ kia hét lên.
La Ngọc Thư hơi ngẩn người, người phụ nữ đó cũng lên tiếng: “Ngọc Thư, cô nàng này là ai thế?”
Sắc mặt La Ngọc Thư lập tức thay đổi, hắn đẩy Lữ Tiểu Mỹ ra, vội vàng giải thích với người phụ nữ kia: “Em yêu, ngươi nghe ta giải thích, nàng là đồng nghiệp của ta ở nhà trẻ, cứ một mực quấn chặt lấy ta, ta vốn chẳng muốn để tâm đến nàng, vẫn luôn trốn tránh nàng, không ngờ nàng lại bám riết không tha, còn theo dõi ta…”
“La Ngọc Thư, ngươi nói cái gì?” Lữ Tiểu Mỹ có cảm giác tức sắp nổ phổi, rõ ràng lúc ở nhà trẻ La Ngọc Thư liều mạng theo đuổi nàng, không ngờ hắn lại có thể nói như vậy.
Người phụ nữ dò xét nhìn Lữ Tiểu Mỹ, lườm nguýt nói: “Một giáo viên nhà trẻ lại dám tranh đàn ông với ta, ngươi điên rồi sao? Tiền tiêu vặt †a tùy tiện cho hắn cả đời ngươi cũng không kiếm được, cứ từ từ mà đợi đi, đợi bổn tiểu thư chơi chán rồi, đến lúc đó nói không chừng ngươi vẫn còn có cơ hội.”
Nói xong người phụ nữ lập tức bước về phía trước, cố ý đụng vào người Lữ Tiểu Mỹ, xô Lữ Tiểu Mỹ suýt nữa ngã lăn trên đất, đồ trong tay rơi ra khắp mặt đất.
“Ngươi mau xin lỗi ta rồi nhặt đồ lên đi” Lữ Tiểu Mỹ giận dữ muốn kéo người phụ nữ kia lại.
“Ngươi nổi điên cái gì thế, mau cút đi, ta đã nói rồi, ta không có chút hứng thú nào với ngươi cả, đừng có bám riết không tha nữa.” La Ngọc Thư không nhịn được đẩy Lữ Tiểu Mỹ ra, sợ nàng sẽ làm tổn thương đến người phụ nữ kia.
Lữ Tiểu Mỹ bị La Ngọc Thư dùng sức đẩy, ngã nhào sang bên cạnh, trong lòng vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng.
Đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo Lữ Tiểu Mỹ, đồng thời đỡ lấy vai nàng, ổn định lại cơ thể.
Lữ Tiểu Mỹ mở mắt ra nhìn thì đã phát hiện đó là tài xế đeo kính râm đã đưa nàng tới.
Lữ Tiểu Mỹ đang định nói gì đó thì đột nhiên lại thấy bầu trời giống như bị mây đen che phủ, máy bay nối đuôi nhau phá không mà tới tựa như dòng sông, từng chiếc một đáp xuống gần Lữ Tiểu Mỹ, chỉ trong chốc lát đã lấp kín nơi này, nước chảy cũng không lọt nổi.
Một đám người mặc đồng phục màu đen đeo kính râm bước xuống từ trên máy bay, như băng đảng xã hội đen bao vây xung quanh.
“Các ngươi là ai… Các ngươi muốn làm gì…” Người phụ nữ và La Ngọc Thư sợ hãi lùi về phía sau.
Ngân Sắc U Linh của Đế Cương … Tỉnh Chi Kỳ Tích của Tinh Vũ… Từng chiếc máy bay đều là phiên bản giới hạn hoặc là bản đặt làm mà có tiền cũng không thể mua được trên thị trường hiện nay, có thể có được một chiếc trong đó đã là phú hào bậc nhất trên tinh cầu này rồi.
Lúc này từng chiếc một hạ xuống như vậy, người phụ nữ và La Ngọc Thư đều ngây ra như phỗng, rồi lại nhìn những người áo đen kính râm hùng hổ vây quanh giống như xã hội đen, bọn họ bị dọa mềm nhữn cả chân.
Những người đàn ông áo đen kính râm bước tới, vốn chẳng thèm để ý tới người phụ nữ kia và La Ngọc Thư, đi đến trước mặt Lữ Tiểu Mỹ, cùng cúi đầu đồng thanh nói: “Nhị tiểu thư.”
La Ngọc Thư và người phụ nữ lập tức trợn tròn hai mắt, bọn họ nhìn Lữ Tiểu Mỹ giống như thấy ma vậy, suýt chút nữa không đứng vững nổi.
Bản thân Lữ Tiểu Mỹ cũng ngẩn cả người, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư Bảo Nhi sai chúng ta tới đón người.” Người tài xế trước đó chở Lữ Tiểu Mỹ nói một câu, ánh mắt lại nhìn về phía La Ngọc Thư và người phụ nữ, hắn lạnh lùng hỏi: “Nhị tiểu thư, vừa rồi hai người kia bắt nạt ngươi đúng không, có muốn giết bọn họ không?”
“Thật… Thật xin lỗi… Ta… Vừa rồi ta không cố ý… Ta nhặt lên giúp ngươi… Ngươi đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân…” Người phụ nữ bị dọa mềm nhữn cả chân, nàng run run nhặt lên những thứ vừa rồi Lữ Tiểu Mỹ làm rơi.
“Đều là nàng ấy ép ta đấy, Tiểu Mỹ, ta cũng vì tương lai của chúng ta nên bắt buộc phải nói những lời trái lương tâm đó…” La Ngọc Tư bước tới phía trước nói.
“Ngươi đi chết đi!” Lữ Tiểu Mỹ cầm cái túi trong tay hung hăng nện lên mặt La Ngọc Thư, cứ thế đập cho La Ngọc Thư ngã gục trên mặt đất rồi lại hung hăng dẫm một phát vào hạ bộ của La Ngọc Thư, La Ngọc Thư đau đớn co rúm lại hét lên thảm thiết.
“Bốp bốp! Nhị tiểu thư là ta không đúng, là ta đê tiện… Ngươi đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân… Người phụ nữ thấy Lữ Tiểu Mỹ nhìn về phía nàng thì lập tức giơ tay lên tự tát mình thật mạnh
“Chúng ta đi.” Lữ Tiểu Mỹ nghiến răng xoay người rời đi, không hề để ý tới bọn họ nữa.
Tài xế mở cửa máy bay ra, Lữ Tiểu Mỹ thấy Bảo Nhi đang ngồi ở bên trong nhìn nàng, nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống, nàng nhào tới ôm lấy Bảo Nhi nức nở nói: “Bảo Nhi…”
“Ngoan, đừng khóc.” Bảo Nhi vươn bàn tay nhỏ bé ra vuốt tóc Lữ Tiểu Mỹ, nàng mỉm cười an ủi.
“Cảm ơn ngươi Bảo Nhi.” Lữ Tiểu Mỹ khóc một lúc, miễn cưỡng nén nước mắt, ngẩng đầu cảm kích nhìn Bảo Nhi nói.
“Không cần cảm ơn, vừa rồi ta mới sử dụng tổng cộng một trăm hai mươi ba chiếc máy bay, trung bình mỗi một chiếc có phí nhiên liệu là bảy vạn tám, thêm phí thuê và tiền nhân công, cùng với hao tổn…” Bảo Nhi cầm lấy máy tính, nàng vừa tính toán vừa lấy một tờ hợp đồng ở bên cạnh ra.
“Ác ma… Tên ác ma nhà ngươi…” Trong máy bay vọng ra tiếng kêu tuyệt vọng của Lữ Tiểu Mỹ.
Hết chương 1907.
Bạn cần đăng nhập để bình luận