Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3173. Hiểu lầm.

“Phi Phi, có phải ngươi có lời gì muốn nói không?” Hàn Sâm luôn cảm thấy sau lần này trở về, ánh mắt Phượng Phi Phi nhìn mình là lạ.
Trong lòng Phượng Phi Phi phức tạp. Nàng dùng ánh mắt khác thường nhìn Hàn Sâm, do dự một lát mới lấy dũng khí, mở miệng hỏi: “Hàn tiên sinh, có phải ngươi thích Âm Âm không?”
“Đúng vậy, cô bé đáng yêu giống như Âm Âm, ai mà không thích chứ?” Hàn Sâm cười, nói.
Thân thể Phượng Phi Phi run lên, nghĩ thầm trong lòng: “Quả là thế, khó trách hắn lại làm nhiều chuyện vì Âm Âm như vậy, tặng cho Âm Âm Bát Âm Trùng biến dị, lại tìm huyết mạch truyền thừa cấp Hủy Diệt cho nàng, tặng cho nàng chủng gen mạnh như vậy…”
Nghĩ tới đây, Phượng Phi Phi đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi chua chua. Trước đó nàng vẫn cảm thấy, Hàn Sâm làm nhiều chuyện như vậy vì Phượng Âm Âm, chắc hẳn có liên quan với nàng.
Nhưng bây giờ xem ra không phải có chuyện như vậy, ít nhất Hàn Sâm chưa từng chủ động đến gần nàng. Cho dù Hàn Sâm ở lại trong lâu đài cổ Phượng gia, cũng nói chưa từng chuyện nhiều với nàng.
Hiện tại hết thảy nỗi băn khoăn đều đã được cởi bỏ, Hàn Sâm căn bản không phải tới vì nàng, mà tới vì Âm Âm.
“Hàn tiên sinh, Âm Âm vẫn còn là con nít…” Trong chốc lát, Phượng Phi Phi không biết nên nói thế nào.
Mặc dù Hàn Sâm rất ưu tú, nhưng dù sao hắn đã là cha của một đứa bé, mà Âm Âm vẫn là một thiếu nữ, để Âm Âm gả cho một người cha đơn thân. Loại chuyện này nàng thực sự không thể tiếp thu được.
“Ngươi yên tâm đi, Âm Âm rất hiểu chuyện, nàng có chừng mực, biết nên lựa chọn thế nào, sẽ không làm việc sai lầm.” Hàn Sâm cho rằng Phượng Phi Phi nói mình quá cưng chiều Phượng Âm Âm, sẽ chiều hư Phượng Âm Âm.
Thế nhưng, lời này rơi vào trong tai Phượng Phi Phi lại làm cho sắc mặt Phượng Phi Phi trở nên kỳ quái hơn. Nàng cắn răng: “Hàn tiên sinh, mặc dù nói như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối, Âm Âm quá nhỏ. Nàng còn không có cách nào phân biệt tâm ý chân chính của mình, còn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ kế. Xin ngươi cho nàng chút thời gian đi, đợi đến khi nàng chân chính lớn lên, lại để chính nàng lựa chọn. Đến lúc đó nếu nàng vẫn lựa chọn ngươi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản nữa.”
Hàn Sâm nghe ngẩn người, sau đó sắc mặt trở nên kỳ quái: “Không phải… ngươi có ý gì?”
“Thật xin lỗi, Hàn tiên sinh, ta thật sự không thể để Âm Âm ở bên ngươi hiện tại.” Phượng Phi Phi cúi đầu hành lễ, nói.
“Phụt!” Hàn Sâm suýt nữa phun hết một ngụm nước vừa uống ra ngoài.
“Ta… Ngươi…” Hàn Sâm hoàn toàn không suy nghĩ đến phương hướng kia, hồi lâu sau mới nhìn Phượng Phi Phi cười khổ, nói: “Phượng đại gia, ngươi nghĩ quá nhiều. Ta không có hứng thú gì với một cô bé tiểu phát dục, ta thích phụ nữ thành thục đầy đặn. Cho dù ta thật sự muốn tìm phụ nữ, cũng nên tìm loại như Phượng đại gia ngươi chứ? Ngươi coi ta thành người nào rồi?”
Phượng Phi Phi nghe xong, gương mặt lập tức ửng đỏ.
“Không phải…” Hàn Sâm vừa rồi quá kích động, nói một phen như vậy, lúc này mới phản ứng kịp là mình nói sai.
“Hàn tiên sinh, Phi Phi hiểu tâm ý của ngươi.” Dứt lời, Phượng Phi Phi liền đỏ mặt, đứng dậy rời đi.
“Không phải… Ngươi hiều cái gì… Ta không có ý đó…” Hàn Sâm trợn tròn mắt, tạm thời không biết nên giải thích thế nào.
Không đợi Hàn Sâm nghĩ ra cách nói thích hợp, Phượng Phi Phi đã đi, không thấy bóng người đâu.
Hàn Sâm đang phiền muộn, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, như phía sau có linh đang nhìn chằm chằm mình. Quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy Bảo Nhi ôm Tiểu Miêu ngồi trên khóm hoa, cặp mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm hắn cười.
“Lão ba, vừa rồi ta đã xem hết, nghe hết được rồi nha.” Bảo Nhi hơi vểnh khóe miệng, mỉm cười nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nói.
“Ngươi muốn thế nào?” Hàn Sâm biết giải thích cùng Bảo Nhi là vô dụng, tên này chính là kẻ chỉ ngại thiên hạ không loạn.
Bảo Nhi chạy tới, nhảy vào trong lòng Hàn Sâm, ôm cổ Hàn Sâm làm nũng, nói: “Lão ba thương Bảo Nhi nhất, sao Bảo Nhi lại bán lão ba ngươi đây. Chuyện này, Bảo Nhi nhất định thủ khẩu như bình, tuyệt đối sẽ không để lão mẹ biết, nhưng mà…”
Hàn Sâm ký kết không ít hiệp ước không bình đẳng như mỗi ngày muốn cùng Bảo Nhi đi phố ăn vặt một chuyến, cuối cùng mới làm tiểu ác ma Bảo Nhi này hài lòng.
“Ta chọc ai, trêu ai rồi?” Hàn Sâm thở dài một tiếng.
Trận chiến Thần Tiền vẫn còn tiếp tục. Sau khi tiến vào top 100, biểu hiện của ba người Kim Tệ càng thu hút sự chú ý của người khác. Tiểu Phi Ngư vốn tầm thường nhất, bây giờ đã được mọi người biết hết.
Bởi vì Tiểu Phi Ngư, không ít người đoán ra thân phận của Nguyên Bảo. Ít nhất Thiên Nguyên Vương biết chắc, Nguyên Bảo nhất định chính là Bảo Nhi.
“Chủng gen thần linh Hủy Diệt tham gia đại chiến Thần Tiền không phải là đang gian lận sao?” Thiên Nguyên Vương cười trên nỗi đau của người khác, nghĩ thầm.
Bởi vì không cách nào hợp thể cùng thần linh để tham gia chiến đấu, cường giả bình thường cũng sẽ không sử dụng chủng gen thần linh, cho nên trong trận chiến Thần Tiền Tiểu Phi Ngư chính là một tồn tại ở cấp độ BOSS.
Mà bây giờ Boss này lại va chạm với kẻ đối đầu cũ của Thiên Nguyên Vương, Thần Ngôn Vương. Chuyện này há có thể không khiến Thiên Nguyên Vương cười trên nỗi đau của người khác.
Hiện tại Thiên Nguyên Vương đã không kịp chờ đợi muốn xem Thần Ngôn Vương và Tiểu Phi Ngư đại chiến, sau đó bị Tiểu Phi Ngư đuổi đến trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào với dáng vẻ chật vật.
“Cho dù Thần Ngôn Vương không ngại nguy hiểm bại lộ át chủ bài, sử dụng chủng gen thần linh, thì chỉ e cũng không phải là đối thủ của con Tiểu Phi Ngư kia.” Thiên Nguyên Vương càng nghĩ càng đắc ý, phảng phất đã thấy hình tượng Thần Ngôn Vương bị Tiểu Phi Ngư đốt thành than đen.
Trên thực tế, cường giả các quốc gia đều đang chú ý trận chiến này. Đây là cường giả cấp bá chủ chân chính đầu tiên mà ba người của hệ thần Tài gặp được, bọn họ đều hi vọng ép ra chân thân của Nguyên Bảo từ trận chiến này, xem Nguyên Bảo rốt cuộc là ai.
Cùng ngày trận tranh tài, không chỉ có người Tần quốc, mà không ít cường giả của bảy đại đế quốc đều chú ý tới trận chiến này. Nhân tuyển tranh tài vốn rất lôi cuốn, lại không có người nào đi chú ý.
Đến cả trận tranh tài của Kim Tệ và Chiêu Tài, người xem cũng tương đối ít. Dù sao so với Thần Ngôn Vương, đối thủ của bọn họ không chỉ yếu hơn một đẳng cấp, thực sự không có gì khó tin.
Sau khi trận tranh tài bắt đầu, mọi người liền thấy con Tiểu Phi Ngư màu bạch ngọc kia tiến vào chiến trường tinh không, vỗ một đôi cánh chim màu trắng, chậm rãi trượt trong tinh không, thoạt nhìn như một con cá lười biếng bồng bềnh giữa nước và trời, dáng vẻ thật vô hại.
Thế nhưng bây giờ người trong bảy nước đều đã biết con Tiểu Phi Ngư này đáng sợ dường nào. Đến cả chủng gen cấp Thần cũng bị nó trực tiếp đốt thành tro bụi.
Mọi người đều đang đợi Thần Ngôn Vương đến, muốn xem một trận đại chiến chấn động thế gian, thậm chí còn đang tưởng tượng, chủ nhân của Tiểu Phi Ngư đích thân ra sân chiến đấu cùng Thần Ngôn Vương.
Đáng tiếc, chủ nhân của Tiểu Phi Ngư chưa từng xuất hiện, hiển nhiên vẫn chuẩn bị dùng Tiểu Phi Ngư ứng chiến.
Dùng một con chủng gen nghênh chiến một vị vương có được huyết mạch thần linh cấp Hủy Diệt, chuyện này không thể chỉ hình dung bằng hai chữ phách lối, mọi người đều ôm tâm tình xem kịch vui mà chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng là Thần Ngôn Vương dĩ nhiên thẳng đến chưa từng xuất hiện,
“Chẳng lẽ Thần Ngôn Vương muốn bỏ chiến sao?”
“Không thể nào? Thần Ngôn Vương là nhân vật bậc nào, dù con chủng gen kia lợi hại đến đâu, cũng không thể là đối thủ của Thần Ngôn Vương chứ.”
“Thế nhưng vì sao đến bây giờ Thần Ngôn Vương còn chưa xuất hiện?”
Dân chúng các quốc gia bàn luận ầm ï, thế nhưng cho đến khi thời hạn tiến vào tinh không chiến trường đã hết, vẫn không thấy Thần Ngôn Vương xuất hiện. Cuối cùng mọi người có thể xác định, một trong hai đại vương khác họ của Tần quốc, Thần Ngôn Vương lại bỏ chiến, không dám tranh đấu cùng con Tiểu Phi Ngư kia.
Hết chương 3173.
Bạn cần đăng nhập để bình luận