Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2931. Khu vực bóng tối.

“Làm sao Cửu Thiên Đế và Nguyệt Ảnh Thần qua đây được nhỉ?” Cường giả Thần Hóa tộc Hoàng Cực, tên là Dương Vân Sinh quan sát xung quanh nói.
Ở đây chỉ có một ngọn Trường Minh Đăng chỉ đường có thể đi, dọc đường bọn họ đi đến, vốn dĩ nhìn thấy Cửu Thiên Đế và Nguyệt Ảnh Thần, nói rõ bọn họ nhất định đã đi qua rồi.
“Suy cho cùng Nguyệt Ảnh Thần là vợ của Nha Thiên Cẩu, có lẽ sẽ biết một chút bí mật trong Thánh Vực, có thể tiến vào cũng không kì lạ. Mặc dù Cửu Thiên Đế đó quản lý đối ngoại, đối với trong Thánh Vực hiểu biết không nhiều, chẳng qua thế nào cũng sẽ biết một chút, cộng thêm có thể sống đến bây giờ, căn bản đều là lão quái vật có chút thủ đoạn kinh người, có thể tiến vào cũng không quá kì lạ.” Cổ Uyên nói.
“Nếu bọn họ đã có thể tiến vào, vậy chúng ta không lý nào không vào được, chỉ có thể cứng rắn xông qua rồi.” Dương Vân Sinh nói.
“Thực ra chỉ có con đường cứng rắn xông qua này, nhưng mà vẫn phải làm chút công tác chuẩn bị cho tốt.” Cổ Uyên nói, từ trong tay áo rút ra, lại rút ra một cây dù màu trắng bằng lụa Ngọc Cốt.
Cổ Uyên mở cây dù ra, lập tức chỉ thấy phía trên cây dù treo từng luồng thánh khiết rực rỡ màu trắng, bao phủ phạm vi xung quanh mười mét.
“Dù Quang Huân này của ta, có sức mạnh kết giới Quang Minh nhất định, cũng sẽ có chút tác dụng với bóng tối này, các ngươi không ngại cùng đi với ta ở trong cây dù.” Cổ Uyên nói xong lại nhìn hai con Đại Tiểu Kim Ngư nói: “Hàn huynh đệ, thân hình hai con Kim Ngư đó quá lớn, dù Quang Huân khó mà che phủ hoàn toàn chúng nó, chỉ bằng tạm thời để chúng ở khu vực này, chúng ta qua đó xem thử trước thế nào?”
“Ý tốt của quốc sư tại hạ giữ trong lòng, nhưng mà nếu đã mang chúng nó vào, đương nhiên không thể bỏ lại chúng nó không quan †âm, quốc sư ngươi đi trước một bước, ta thử nghĩ cách cho chúng nó.” Đương nhiên Hàn Sâm không định bỏ lại mẹ con Kim Ngư.
Đến lúc này không phải nói Hàn Sâm có cảm tình sâu nặng với chúng nó, mà là vì bản thân chúng nó là sinh vật trong Thánh Vực, nhất định hiểu rõ Thánh Vực hơn một chút so với người ngoài.
Cổ Uyên lại thuyết phục mấy câu, thấy Hàn Sâm khăng khăng muốn mang mẹ con Kim Ngư cùng đi, cũng không muốn nói gì nữa, cầm dù Quang Huân lên, dẫn đám Dương Vân Sinh cùng tiến vào bóng tối.
Hàn Sâm nhìn thấy kết giới của dù Quang Huân đánh nhau không ngừng với bóng tối, ánh sáng trên dù lập tức bị giảm bớt một bước, chỉ còn lại phạm vi khoảng chừng hai mét, đám Đại quốc sư Cổ Uyên chen vào một chỗ, mới có thể miễn cưỡng được kết giới bảo vệ toàn bộ.
Hơn nữa kết giới đó trong bóng tối không ngừng lung lay, giống như sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào, cũng không biết có thể chống đỡ bọn họ đi đến Quang Minh Đăng phía trước không.
Khoảng cách giữa hai Quang Minh Đăng cũng chỉ hai ba mươi mét mà thôi, nhưng đám Cổ Uyên đi vào trong bóng tối chưa được mấy bước, hoàn toàn không thấy được bóng dáng của bọn họ, giống như bị bóng tối nuốt chửng.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào một ngọn Quang Minh Đăng ở đầu khác trong bóng tối, cũng chỉ có thể nhìn thấy Quang Minh Đăng giống như một con đom đóm, dưới đèn có thứ gì đó nhưng hoàn toàn không nhìn thấy.
“Ngay cả thử đám người Cổ Uyên cũng không thử một cái, trực tiếp tiến vào trong bóng tối, rõ ràng là sớm có chuẩn bị, ta mang theo đám Kim Ngư phải thế nào mới có thể qua đây?” Đương nhiên Hàn Sâm không dám giống như đám Cổ Uyên, đội một dị bảo đi qua.
Do dự một lát, Hàn Sâm gọi kiếm Lãnh Quang ra, đi đến bóng tối phía trước, chém ra một ánh kiếm màu hồng vào bóng tối.
Ánh kiếm xông vào trong bóng tối, trong giây phút đó lại bị chôn vùi, không thể nổi lên một cơn sóng, vậy mà không có chút phản ứng.
Hàn Sâm nhíu mày, chầm chậm đâm mũi kiếm của kiếm Lãnh Quang vào trong bóng tối, mũi kiếm vừa tiếp xúc với bóng tối, Hàn Sâm cảm thấy phía trước kiếm Lãnh Quang giống như bị một luồng sức mạnh khổng lồ vặn lại, gần như khiến Hàn Sâm không cầm được thanh kiếm.
Hàn Sâm vội vàng rút kiếm Lãnh Quang ra, lại thấy chỉ trong thoáng chốc, ánh kiếm của kiếm Lãnh Quang lại xuất hiện mấy lỗ hổng.
“Bóng tối thật kinh khủng.” Hàn Sâm kinh ngạc, kiếm Lãnh Quang có thể sánh với Vũ khí Chân Thần còn như vậy, đổi lại là cơ thể máu thịt, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Hàn Sâm có chút buồn phiền, không biết làm thế nào mới có thể vượt qua khu vực bóng tối này, lại nghe Bảo Nhi bò trên vai hắn nói: “Cha ơi, trước đó không phải ngươi có một ngọn đèn đá sao? Có thể chiếu sáng ở đây không?”
“Vậy có thể thử một chút.” Đương nhiên Hàn Sâm cũng nghĩ đến ngọn đèn đá đó, chẳng qua ánh đèn của đèn đá và ánh đèn của những Trường Minh Đăng này không giống nhau, không biết có thể dùng không, chỉ có thể tạm thời thử một lần.
Lấy đèn đá từ tháp Thiên Mệnh ra, chỉ thấy đèn đá đó vẫn giống như trước đây, ánh đèn chỉ là cỡ một ngón tay cái, trông có vẻ không phải đặc biệt sáng rực.
Cầm đèn đá trong tay, Hàn Sâm tiến gần lại bóng tối một chút, chỗ ánh đèn chiếu rọi, bóng tối đó giống như tan chảy lui về, hiện ra một khu vực trống.
“Vậy mà thật sự có tác dụng….” Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, cầm đèn đá tiếp tục tiến lên phía trước, mảnh lớn bóng tối lập tức bị xua đuổi.
Đèn đá trông có vẻ không sáng như vậy, nhưng tiến vào trong bóng tối, lại có thể chiếu sáng phạm vi mười mấy mét, trong phạm vi đèn đá chiếu sáng, bánh răng vũ trụ đều khôi phục hoàn chỉnh, không xuất hiện hiện tượng nứt vỡ nữa.
“Xem ra đèn đá này còn tốt hơn những Trường Minh Đăng đó, cũng không biết rốt cuộc đèn đá có lai lịch gì, lại thần dị như vậy.” Hàn Sâm xoa đèn đá trong tay, càng yêu thích không buông tay.
Có phạm vi chiếu sáng lớn như vậy, dẫn theo mẹ con Kim Ngư đi vào cũng không khó, Hàn Sâm ôm Bảo Nhi ngồi trên lưng Đại Kim Ngư, để Đại Kim Ngư chở bọn họ về phía trước, mà Hàn Sâm cầm đèn đá, chiếu sáng khu vực lân cận.
Mặc dù lực Cuồng Khuyển của Đại Kim Ngư không lan rộng nữa, nhưng cũng không hồi phục, trông có vẻ tỉnh táo như vậy, phản ứng lại hơi chậm chạp.
Cũng may nó vẫn có thể nghe hiểu lời Hàn Sâm nói, dựa theo tuyến đường Hàn Sâm chỉ đi thẳng về trước, Tiểu Kim Ngư chăm chú theo bên cạnh nó, trông có vẻ vô cùng sợ hãi bóng tối xung quanh.
Đi rồi lại đi, Hàn Sâm nghe được hình như có tiếng khóc của cô gái lờ mờ truyền đến từ trong bóng tối, cảm thấy hinh như không xa trong bóng tối lắm.
Tiếng khóc xa xăm đó, trong sự vắng vẻ hiện lên cực kì bi thương, trong lòng người nghe buồn bã.
“Cha, hình như có người đang khóc á?” Bảo Nhi nhìn khu vực bóng tối bên cạnh nói.
“Không liên quan đến chúng ta, không cần quan tâm nàng.” Hàn Sâm cầm đèn, để Đại Kim Ngư tiếp tục đi về hướng Trường Minh Đăng phía trước, Trường Minh Đăng đó trông có vẻ không xa như vậy, nhiều nhất cũng chỉ bốn năm mươi mét, nhưng bọn họ đi nói ít cũng hơn trăm dặm, vậy mà vẫn chưa đến được chỗ Trường Minh Đăng.
“Quả nhiên Thánh Vực rất kì lạ, trước đây lúc đi qua Trường Minh Đăng, khoảng cách giữa hai ngọn đèn rõ ràng chỉ có ba bốn mươi mét, tính chính giữa thiếu một ngọn Trường Minh Đăng, vậy cũng chỉ là khoảng cách bảy tám mươi mét, lại đi mấy trăm dặm vẫn chưa đến chỗ ngọn đèn, rõ ràng là không gian xảy ra vấn đề.” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Đột nhiên, bóng tối bốn phía hóa thành vô số thanh đao nhọn, từ bốn phương tám hướng lao về phía Hàn Sâm.
“Nguyệt Ảnh Thần!” Hàn Sâm lập tức nhận ra nguồn gốc của những ảnh đao màu đen đó.
“Ta muốn ngươi chôn cùng con của ta.” Giọng nói oán hận của Nguyệt Ảnh Thần vang lên trong bóng đêm, vậy mà nàng có thể di chuyển tự do trong bóng tối khủng bố này, dường như còn có thể khống chế sức mạnh của bóng tối.
Hết chương 2931.
Bạn cần đăng nhập để bình luận