Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2943. Tân Tu

Hàn Sâm trợn mắt há hốc mồm nhìn bức tượng ngọc, theo như Cửu Thiên Đế nói thì đó không phải là một bức tượng bằng ngọc thật, mà là sừng của Thánh Kỳ Lân chế thành, có thể xem là một Vũ khí Chân Thần.
Cơ mà có Thần như thế nào thì nó vẫn là một vật chết, nhưng hiện giờ nó đang phát ra thánh quang, khuôn mặt như ngọc, tóc và bàn tay dần có màu máu, trông nó như đã biến thành người thật vậy.
Không chỉ có nhìn giống, mà nó còn thực sự biến thành vật sống, đôi mắt của tượng ngọc rất linh động, thân thể trở nên mềm mại, nó vậy mà thật sự đứng lên, ánh mắt rơi vào đám người bên ngoài thạch đình.
Cửu Thiên Đế thấy tượng ngọc phục sinh thì thân thể lập tức run lên, dáng vẻ uy vô địch lúc nãy giờ còn đâu, nhanh chóng thu lại hào quang trên chiến phục, hai mắt nhắm chặt lại, bịch một tiếp quỳ gối trước tượng ngọc, dập đầu một cái trên mặt đất, không dám ngẩng mặt lên, nói: “Ta là A Cửu, kính chào Uyển nhi tiểu thư, Uyển Nhi tiểu thư ngươi còn nhớ A Cửu không?”
“Thì ra ngay từ đầu lão già Cửu Thiên Đế này đã biết em gái của Thánh Chủ tên là Uyển Nhi, nhưng lão lại không chịu nói ra” Hàn Sâm nghĩ †hầm trong lòng.
Tượng ngọc nhìn Cửu Thiên Đế nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên đang run lẩy bẩy, nàng nâng cái chén trong tay lên, uống cạn hết rượu trong đó.
“A Cửu, ngươi muốn phá hủy bức tượng ngọc này sao?” Sau khi uống cạn chén rượu trong tay, cuối cùng tượng ngọc cũng lên tiếng, thế nhưng giọng nói của Uyển Nhi lại không phải giọng nữ dịu dàng mà là giọng của một người đàn ông.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Cửu Thiên Đế đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi mở to hai mắt nhìn bức tượng ngọc như thể vừa nhìn thấy ma.
Nhưng cũng chỉ liếc nhìn một chút, ngay lập tức Cửu Thiên Đế tự tát vào mặt mình thật mạnh: “Là ta đáng chết…Là ta đáng chết.”
Hàn Sâm đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Cửu Thiên Đế cũng không phải đánh chơi, hắn thật sự liều mạng đánh vào mặt mình đến xương mặt cũng bị đánh đến nứt ra, chỉ mới đánh mấy cái mà mặt đã đầy máu. Nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, tiếp tục đánh mạnh vào, như thể muốn tự đánh chết mình mới thôi.
Tượng ngọc lại không nhìn đến Cửu Thiên Đế đang quỳ ở đó tự tát mặt mình, ánh mắt rơi vào người Hàn Sâm, nhất thời khiến lòng Hàn Sâm run lên, âm thầm ngưng tụ sức mạnh.
Nghe giọng điệu kia của Cửu Thiên Đế, vậy bức tượng ngọc trước mặt này, rất có thể là Chủ Thánh Vực.
“Ngươi tên gì?” Tượng ngọc nhìn Hàn Sâm, mỉm cười hỏi.
Tuy thân hình giống Uyển Nhi nhưng vì khí chất của hắn quá nổi bật nên ai nhìn thấy hắn cũng sẽ nghĩ rằng hắn là một người đàn ông ôn †ồn, lễ độ, không có cảm giác hắn là một người phụ nữ.
“Hàn Sâm của Tỉnh Tộc, còn ngươi xưng hô thế nào?” Hàn Sâm thấy hắn hình như không có địch ý với mình, nhưng hắn cũng không dám khinh thường, cảnh giác nói.
“Tên à, đó thật sự là một đoạn ký ức xa xưa, ngay cả ta cũng sắp quên rồi” Người đàn ông mỉm cười, sau đó tựa như nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau hắn trả lời: “Gọi ta là Tần Tu, Tần trong nước Tần, Tu trong †u nhân tề gia trị quốc bình thiên hạ.”
Không đợi Hàn Sâm nói gì, Tần Tu lại nói với hắn sư: “Có muốn uống vài chén cùng ta không?”
Nói xong, Tần Tu ngồi trong thạch đình, cầm bình rượu rót hai chén rượu, tự mình bưng một chén lên.
“Nếu ngươi không chê, ta đương nhiên rất sẵn lòng.” Hàn Sâm nói xong thì đi vào trong thạch đình, ngồi đối diện với Tần Tu, lấy chén rượu mà Tần Tu rót cho hắn.
Khi hai người nói chuyện, Cửu Thiên Đế vẫn đang ngoan ngoãn tát vào mặt mình, hắn không dám dừng lại, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn có thể khẳng định, người đàn ông đang bám trên tượng ngọc này chắc chắn là chủ nhân của mình, nhưng hắn không biết là chủ nhân của hắn thật sự sống lại hay chỉ là phần tàn hồn còn sót lại.
Mặc kệ là thế nào, Cửu Thiên Đế cũng không dám sơ suất dù một chút, kiểu nhân vật như Thánh Chủ, cho dù chỉ còn lại một sợi tóc thì cũng là sự tồn tại mà hắn không thể bỏ qua.
Điều khiến Cửu Thiên Đế cảm thấy khó tin chính là chủ nhân lại uống rượu với Hàn Sâm. Mặc dù bản thân Hàn Sâm có chút thần kỳ, nhưng so với chủ nhân, theo Cửu Thiên Đế, Hàn Sâm thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bằng.
Năm đó, trong đại vũ trụ có biết bao nhiêu cường giả Chân Thần đáng sợ đứng trước mặt Thánh Chủ nhưng đều chỉ là bề tôi mà thôi, mấy vị Thần kia cũng không có mấy người có tư cách ngồi cùng bàn uống rượu với Thánh Chủ.
Vậy mà bây giờ Thánh Chủ lại mời Hàn Sâm ngồi cùng bàn uống rượu với mình, hơn nữa còn nói tên mình cho Hàn Sâm biết, trong nhận thức của Cửu Thiên Đế, đây thật sự là chuyện cực kì khó tin.
“Trong Đại Vũ Trụ hiện giờ, có ai xứng đáng để được chủ nhân báo tên chứ? Tên Hàn Sâm kia lại có năng lực đó sao?” Trong lòng Cửu Thiên Đế kinh ngạc không thôi.
Tần Tu nâng chén rượu trong tay lên, nói: “Chén rượu này ta mời ngươi.”
“Sao lại mời ta?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Tần Tu, dù vị này có phải là Thánh Chủ trọng sinh hay không, thái độ của hắn đối với Hàn Sâm hình như có chút vấn đề.
“Chẳng nhẽ hắn nhìn ra được ta và Uyển Nhi có quen biết?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Tần Tu mỉm cười không trả lời, chỉ uống cạn rượu trong chén, rồi nói: “Năm đó, ta tạo ra Thánh Viên này, đưa nó ra khỏi dòng thời gian và không gian, để nó vĩnh viễn dừng lại trong một giờ này, tất cả mọi thứ trong Tháng Viên vĩnh viễn dừng lại ở một giờ này, bất lão bất tử, bất sinh bất diệt”
“Quả nhiên, Tần Tu chính là Thánh Chủ.” Hàn Sâm nghĩ thầm.
Tần Tu nhìn thoáng qua Thánh Viên rồi thở dài, nói: “Ban đầu, ta muốn để Uyển Nhi sống ở đây, để nàng có thể có được sinh mạng dài vô tận, nhìn phong cảnh nàng thích, ăn món thịt kho tàu nàng thích, uống loại rượu nàng thích, nhưng nàng lại nói với ta rằng nàng thà chết đi, cũng
không muốn sống cuộc sống như vậy.
Tần Tu lại rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nhắm mắt lại dườn như đang hồi tưởng hương vị của rượu, lại như đang nhớ tới người thích uống rượu kia.
“Thế là ta lại cắt sừng của Thánh Kỳ Lân, vì nàng tạo ra bức tượng Thánh này, chỉ cần linh hồn nàng bám vào bức tượng thánh này thì có thể bất tử bất diệt, cũng không rơi vào vòng luân hồi vô tận, có thể có được kí ức của mình, nhưng không thể ra khỏi Thánh Viên này.” Tần Tu đặt chén rượu xuống, vừa cười vừa nói: “Uyển Nhi lại nói, như thế khác gì so ngồi tù, nên nàng không chịu.”
“Rồi sao nữa?” Hàn Sâm nghe đến nhập tâm, hỏi tiếp.
Tần Tu liếc nhìn Hàn Sâm cười như không cười, hắn chưa trả lời vấn đề của Hàn Sâm ngay, tự rót cho mình một chén rượu, sau đó nhìn chén rượu trên tay Hàn Sâm.
Vừa rồi, Hàn Sâm nghe đến nhập tâm, quên cả uống rượu, hắn vội vàng uống sạch rượu trong chén.
Tần Tu cầm lấy cái bình, rót thêm một chén cho Hàn Sâm, lại lần nữa nâng chén của mình lên: “Ta lại mời ngươi một chén.”
Lần này, Hàn Sâm không hỏi nguyên nhân nữa, nhưng trong hắn biết rõ, Tần Tu hẳn đã nhìn ra được Uyển Nhi ở trên người hắn, nếu không Tần Tu đường đường là một Thánh Chủ sao có thể mời rượu một người không quen biết gì như hắn.
Cửu Thiên Đế quỳ bên ngoài thạch đình đã sớm cảm thấy choáng váng, người có thể được Thánh Chủ mời rượu, trong đời này chắc chỉ có mỗi Hàn Sâm mà thôi.
Hết chương 2943.
Bạn cần đăng nhập để bình luận