Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2908. Dị chủng Thần Hóa kỳ quái.

Cái tên Hàn Thần Phụ này bây giờ đã trở nên nổi tiếng trong đại vũ trụ, Hàn Sâm đánh Vua Huỷ Diệt rơi từ Chân Thần xuống Hóa Điệp, rồi lại đánh Nhiên Đăng cấp Hóa Điệp rơi thẳng xuống phàm trần. Cảnh tượng như thế thật sự quá rúng động. Toàn bộ đại vũ trụ, người người đều biết.
Mặc dù bây giờ Hàn Sâm vẫn chỉ là Hóa Điệp, nhưng trong đại vũ trụ không ai thật sự coi hắn là Hóa Điệp.
Hàn Sâm quét mắt nhìn lướt qua, phát hiện bảy tám tên Thần Hóa đều thuộc cấp Nguyên Cơ, chủng tộc cũng không giống nhau.
Trông khá quen mắt, hẳn là do đã từng gặp ở trận chiến Gen Thần Bảng. Chỉ bởi vì bây giờ bọn họ trông có vẻ quá bình thường, nên Hàn Sâm hoàn toàn không nhớ nổi tên của bọn họ.
“Mấy gã này đều không cùng một chủng tộc, tập hợp lại với nhau định làm gì vậy chứ?” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Mặc dù cường giả Thần Hóa cũng thường hợp tác với nhau, nhưng chẳng qua đều là hợp tác với năm ba hảo hữu biết rõ nguồn gốc thôi, còn kiểu hợp tác đa chủng tộc như thế này vẫn rất hiếm gặp.
Mấy tên Thần Hóa này đều nhận ra Hàn Sâm, dồn dập tiến lên chào hỏi, trông có vẻ rất thân thiết.
“Hàn Thần Phụ, hôm nay may mắn được nhìn thấy ngươi ở nơi này, chúng ta quả là may mắn…” Một tên cường giả Thần Hóa trông giống như chuột, nhưng lại đứng thẳng thân thể, gật gù đắc ý, nói.
Khi hắn nói chuyện, cái đuôi vừa dài vừa nhỏ ở sau lưng còn lắc tới lắc lui, khiến người ta nhìn mà thấy phiền.
Dừng lại một chút, cường giả Thần Hóa có dáng vẻ của chuột kia lại nói tiếp:”Tại hạ muốn xin Hàn Thần Phụ chúc phúc, không biết Hàn Thần Phụ cần vật liệu chúc phúc gì.”
Sinh vật toàn đại vũ trụ đều biết Hàn Sâm chúc phúc không cần đến tài liệu gì cả, hắn hỏi như thế chẳng qua là đang hỏi giá tiền một cách khéo léo mà thôi.
Hàn Sâm cười, nói:“Muốn xin ta chúc phúc rất đơn giản, ghi giá công khai, chỉ cần một Vũ khí Chân Thần là được. Nhưng không bảo đảm nhất định có thể thăng cấp.”
Hàn Sâm nâng giá tiền lên rất cao, gần như không có ai cam lòng dùng Vũ khí Chân Thần đổi lấy lời chúc phúc của hắn. Đây cũng là một cách từ chối. Hàn Sâm không có suy nghĩ dùng huyết mạch mệnh thần kinh để kiếm tiền.
Một đám sinh vật Thần Hóa đều lộ vẻ thất vọng. Bọn họ chẳng qua chỉ là Thần Hóa Nguyên Cơ, làm gì có bản lĩnh lấy ra Vũ khí Chân Thần kia chứ.
Nhưng bọn họ cũng không dám thể hiện tâm trạng ra ngoài, sợ chọc giận Hàn Sâm, thẳng tay đánh bọn họ rơi xuống phàm trần. Vất vả tu luyện nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới cơ duyên xảo hợp thăng cấp lên Thần Hóa, lỡ như thật sự bị đánh rớt xuống phàm trần, không chỉ chính bản thân bọn họ gặp nạn mà vận mệnh bộ tộc của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giống như Phật tộc và tộc Hủy Diệt vậy, bây giờ Phật tộc còn khó mà giữ được Phật Quốc, tộc Hủy Diệt cũng đang bị mấy đối thủ cũ liên tục quấy rối.
“Các ngươi ở đây làm gì?” Hàn Sâm nhìn bọn họ, hỏi.
Tên sinh vật Thần Hóa trông giống chuột kia vội vàng trả lời:“Nơi này trước đây mới trải qua một trận thần linh phong bạo, có một Dị chủng Thần Hóa xuất hiện từ bên trong thần linh phong bạo, đúng lúc bị chúng ta bắt gặp. Nhưng Dị chủng Thần Hóa kia lại vô cùng quái dị, chúng ta đang bàn luận vấn đề liên quan đến nó.”
“Sao lại nói là quái dị?” Hàn Sâm truy hỏi.
Đám người ngươi một câu ta một câu thuật lại chuyện gặp được Dị chủng Thần Hóa vừa xảy ra trước đó một lượt.
Dị chủng bên trong Thần Vực đều xuất hiện theo thần linh phong bạo.
Đám Thần Hóa Nguyên Cơ bọn họ vừa lúc đến Thần Vực thì gặp phải một trận thần linh phong bạo, hơn nữa còn bị Dị chủng Thần Hóa thu hút tụ hợp lại chỗ này với nhau.
Chẳng qua, bọn họ thấy Dị chủng trong cơn lốc xoáy kia không giống như bình thường, Dị chủng kia lại là một cái bia đá cao tới mười mấy thước.
Trên tấm bia đá xuất hiện sét đánh chớp giật, có vô số huyễn quang vờn quanh, dù có là kẻ mù cách ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy.
Bọn họ vượt tới trước tấm bia đá, thấy phía trên tấm bia đá kia không có chữ, không có hoa văn, cũng không có thứ gì như tranh khắc, chỉ có ba cái lỗ khảm, hoặc có thể nói là dấu móng.
Trên tấm bia đá có tất cả ba cái lỗ, xếp ngay ngắn từ trên xuống dưới, cái đầu tiên trông giống như dấu bàn tay của nhân loại, nhưng lại lớn hơn nhiều.
Cái thứ hai thoạt nhìn như dấu chân mèo, nhưng cũng lớn hơn rất nhiều.
Cái thứ ba thoạt nhìn giống dấu chân bò. Cái này thì trông khá bình thường, là một dấu chân rất nhỏ.
Ba cái ấn ký xếp thẳng đứng ngay ngắn trên tấm bia đá, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng.
Dị chủng bên trong Thần Vực có đủ thiên kỳ bách quái. Tảng đá thuộc loại Dị chủng không hiếm thấy. Đám sinh vật Thần Hóa Nguyên Cơ đều muốn phá hủy bia đá kia để thử xem có thể đạt được gen Dị chủng Thần Hóa hay không.
Nhưng ai mà biết bọn họ tấn công vào trên tấm bia đá mà lại không gây thương tổn gì cho tấm bia đá đó, trái lại còn khiến ánh sáng trên tấm bia đá càng sáng hơn. Ngoại trừ chuyện đó ra thì chẳng có thay đổi gì khác, lực lượng trên bia đá đó cũng không có phản ứng phản kích.
“Vậy mà lại có chuyện này xảy ra, tấm bia đá Dị chủng kia còn ở đó không?” Có một vài Dị chủng sau khi rơi ra từ thần linh phong bạo sẽ không biến mất theo thần linh phong bạo, nên Hàn Sâm mới hỏi như vậy.
“Còn, nhưng bây giờ tấm bia đá kia đen sì sì, không còn tỏa sáng nữa. Nếu trước đó không phải bọn ta thấy nó tỏa ra ánh hào quang vạn trượng thì sẽ không có ai nghĩ nó là Dị chủng Thần Hóa, mà sẽ cho rằng nó là một phiến đá bình thường.” Sinh vật Thần Hóa giống chuột dừng lại một lát rồi nịnh nọt nói tiếp:“Nếu Hàn Thần Phụ có hứng thú thì chúng ta sẽ đưa ngươi đến xem.”
“Vậy làm phiền các vị rồi.” Bây giờ Hàn Sâm chỉ lo không tìm thấy Dị chủng cao cấp. Nghe bọn họ miêu tả, Dị chủng bia đá kia khá thần dị, không chừng là Dị chủng cao cấp.
Mấy tên Dị chủng Thần Hóa đi trước dẫn đường, Hàn Sâm phi hành theo bọn họ hơn ba nghìn dặm, quả nhiên trông thấy một bia đá cao mười mấy mét.
Nhưng bia đá kia trông vô cùng thô ráp, vuông vức, không có bất cứ hoa văn điêu khắc gì khác, bề mặt đá cũng mấp mô không bằng phẳng, thật sự trông giống hệt như một tảng đá khổng lồ bình thường.
Hàn Sâm đi đến phía chính diện tấm bia đá quan sát cẩn thận, quả nhiên nhìn thấy ba cái dấu ấn bên trên nó, hình dạng cũng giống như đúc những gì ba sinh vật kia kể lại.
Nhưng ngoại trừ bia đá ra, phía trước bia đá có bóng dáng một người đang đứng, rõ ràng là Bạch Vô Thượng tộc Hoàng Cực, xếp hạng thứ bảy trên Gen Thần Bảng.
Hàn Sâm nghe nói Bạch Vô Thượng còn có bối phận cao hơn cả Bạch Hoàng, là nhân vật cùng thời với đời trước của Bạch Hoàng, lần này cũng biểu hiện rất lợi hại trên Gen Thần Bảng.
Nhưng Hàn Sâm không xem trận đấu của hắn, cũng không quá hiểu rõ về hắn.
Trận chiến top một trăm trước đó, Hàn Sâm không có nhiều thời gian để xem các trận đối chiến, đã bỏ lỡ biểu hiện chiến đấu của Bạch Vô Thượng. Vào trận chiến top một trăm, không có ai khiêu chiến Bạch Vô Thượng, Bạch Vô Thượng cũng không khiêu chiến ai.
Nên Hàn Sâm chỉ biết là hắn rất mạnh, nhưng lại không biết mạnh đến mức nào.
Mấy gã Thần Hóa Nguyên Cơ kia nhìn thấy Bạch Vô Thượng, lập tức tiến đến hành lễ, không kẻ nào dám lãnh đạm làm ngơ.
Hàn Sâm thì đứng đó chưa từng động đậy. Thân phận này của Hàn Sâm có ân oán cực kỳ lớn với tộc Hoàng Cực, tất nhiên hắn không thể bắt chuyện với cường giả Thần Hóa của tộc Hoàng Cực rồi.
Bạch Vô Thượng không để ý đến mấy gã sinh vật Thần Hóa Nguyên Cơ kia mà tự nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.
Mấy gã Thần Hóa Nguyên Cơ kia tự chuốc nhục nhã, nhưng cũng không dám biểu hiện tâm trạng gì, đành ngượng ngùng lùi sang một bên.
Bạch Vô Thượng nhìn một lúc thì đột nhiên giơ nắm tay lên, đấm một quyền vào tấm bia đá.
Hắn sử dụng Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền của tộc Hoàng Cực, nhưng
cú đấm này của hắn đã đến Hóa Cảnh, trông như một cú đấm tùy tiện bình thường nhưng dường như lại có khí thế trấn áp thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận