Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2719. Nguyên thể gen

Vài ngày ngắn ngủi trôi qua, Trường Sinh Cù đã lớn lên giống như rắn đang lột xác vậy, những phiến vảy từng lớp rơi xuống, cơ thể của nó không ngừng thu nhỏ lại.
Nhưng dấu vết của xích Trật Tự trên cơ thể thu nhỏ của nó càng rõ ràng hơn, dường như đã có thể chạm tới cấp Thần Hóa.
“Nếu tinh thể đen thật sự có thể khiến dị chủng thăng cấp lên Thần Hóa thì quá đáng sợ rồi. Tuy sinh vật ở Tí Hộ Sở có gen lành nhưng dù sao năng lượng sinh mệnh cũng khá thấp, còn nguồn năng lượng để dị chủng cấp Vương thăng lên Thần Hóa thì thật sự không thể ước lượng được. Tinh thể đen lại có thể khiến Trường Sinh Cù lột xác đến bước này trong thời gian ngắn như vậy, sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong đó quả thật không thể tưởng tượng nổi.” Hàn Sâm thầm kinh ngạc. Tuy là thử nghiệm của Hàn Sâm nhưng kết quả lại khiến Hàn Sâm có hơi không dám tin.
Mấy ngày tiếp theo, Trường Sinh Cù vẫn không ngừng lột xác, mãi cho đến ngày thứ mười, cơ thể Trường Sinh Cù như được đúc thành từ tinh thể, ánh sáng trên người óng ánh chớp động, không kiềm lại được mà phát ra từ trong máu thịt, ngưng tụ thành xích Trật Tự.
Cây cối xung quanh nó đều điên cuồng sinh trưởng, cảnh tượng này khiến cho Hàn Sâm hơi kinh ngạc.
“Xem ra Trường Sinh Cù chắc đã thăng lên Thần Hóa rồi.” Hàn Sâm đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Trường Sinh Cù đau khổ ngửa đầu, thét lên một âm thanh kỳ lạ, xích Trật Tự thánh quang trên người bùng nổ như núi lửa.
“Sắp thăng cấp rồi sao?” Nhìn thấy Trường Sinh Cù đã bị xích Trật Tự thánh quang bao quanh như mặt trời, Hàn Sâm nheo mắt, tâm mắt lại không thể nhìn xuyên vào trong, chỉ có thể cảm nhận được vị trí của Trường Sinh Cù đang xảy ra sự dao động sức mạnh khủng khiếp như phản ứng nhiệt hạch.
Hàn Sâm không thể không dịch ra xa Trường Sinh Cù để tránh bị luồng sóng dao động đáng sợ đó làm bị thương.
Sau khi sức mạnh khủng bố đó biến mất, thánh quang cũng dần thu lại, Hàn Sâm mới nhìn rõ tình hình của Trường Sinh Cù, hắn lập tức ngẩn ra.
Trường Sinh Cù lại không thấy đâu nữa, chỉ có một mảnh tinh thể đen rơi ngay ở vị trí Trường Sinh Cù nằm ban nấy.
“Đây… Đây là chuyện gì vậy…” Hàn Sâm kinh ngạc, triệu hồi kính Tử Đồng Thần Điệp ra, cẩn thận quan sát xung quanh mảnh tinh thể đen đó.
Nơi đó đã không còn Trường Sinh Cù nữa, hoàn toàn mất đi dấu vết của Trường Sinh Cù. Dường như nó cứ biến mất như vậy, ngoài mảnh tinh thể đen ra thì ở đó cũng không còn lưu lại thứ gì nữa, ngay cả một chiếc vảy cũng không có.
Hàn Sâm cẩn thận từng li từng tí đến gần mảnh tinh thể đen, tỉ mỉ đánh giá mảnh tinh thể đen đó thì phát hiện tuy tinh thể đen không xảy ra thay đổi gì lớn nhưng lại mơ hồ có thể thấy được bên trong tinh thể đen dường như có ảo ảnh của Trường Sinh Cù đang dần dần tan ra.
Chỉ qua một lúc, ảo ảnh của Trường Sinh Cù đã biến mất tăm, tinh thể đen hoàn toàn hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
“Sao lại thế này?” Hàn Sâm lạnh cả người, trong lòng mừng thầm: “Thật may ta không tự ăn tinh thể đen, nếu không rất có thể sẽ có kết cục giống với Trường Sinh Cù. Xem ra mảnh tinh thể đen này không hề giống với mảnh mà ta có được.”
Nhìn thấy mảnh tinh thể đen nằm trên đất nhưng Hàn Sâm lại không dám đụng vào. Mọi thứ xảy ra lúc nãy thật sự quá kỳ lạ.
Đang lúc Hàn Sâm kinh ngạc nhìn chằm chằm đánh giá tinh thể đen, mảnh tinh thể đen đó lại cử động, giống như hạt đậu bị chấn động trong trận động đất, lăn tới lăn lui trên mặt đất.
Rắc!
Một lát sau, mảnh tinh thể đen đó đột nhiên vỡ ra, cách vỡ ra không thể nào tưởng tượng được. Nếu miễn cưỡng hình dung thì có thể dùng từ “chuyển hoá”.
Tinh thể đen không ngừng biến hóa. Trước ánh mắt kinh ngạc của Hàn Sâm, mảnh tỉnh thể đen lại hóa thành dáng vẻ của Trường Sinh Cù, chỉ là khác với Trường Sinh Cù trong suốt như tuyết trắng, cả người Trường Sinh Cù do tinh thể đen biến thành cũng là một màu đen như vậy. Cùng với sự lột xác không ngừng của cơ thể nó, hình dáng của tinh thể đen cũng dần thay đổi, cuối cùng hình thành nên một cơ thể máu thịt màu đen, cứ thế lại hóa thành một con Trường Sinh Cù sống SỜ SỜ.
Giây tiếp theo, Trường Sinh Cù do tỉnh thể đen hóa thành mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng nhìn chằm chằm vào nó. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí hắn cũng không biết đây rốt cuộc có phải là Trường Sinh Cù hay không.
Một con người và một con vật nhìn nhau một lúc lâu, không ai động đậy.
Áo Giáp Hắc Tinh vẫn luôn yên lặng trong hồn hải của Hàn Sâm lại đột nhiên động đậy, từ trong hồn hải của Hàn Sâm bay ra ngoài, bắt lấy Trường Sinh Cù do tinh thể đen hóa thành.
Trường Sinh Cù không hề phản kháng bị Áo Giáp Hắc Tinh nắm trong tay.
Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, trong tay của Áo Giáp Hắc Tinh, Trường Sinh Cù lại biến thành tinh thể đen. Hàn Sâm vẫn chưa làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì Áo Giáp Hắc Tinh đã nắm mảnh tinh thể đen đó bay trở lại hồn hải của Hàn Sâm.
Cùng lúc đó, Áo Giáp Hắc Tinh tỏa ra một mùi kỳ lạ phảng phất, khóa chặt cơ thể Hàn Sâm và hồn hải lại với nhau, khiến cho khí tức trên cơ thể Hàn Sâm thu lại, chỉ còn lại sức mạnh Băng Cơ Ngọc Cốt có thể khiến người khác cảm nhận được.
Hàn Sâm vô cùng thắc mắc không biết Áo Giáp Hắc Tinh rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng Hàn Sâm biết, Áo Giáp Hắc Tinh làm vậy nhất định là có nguyên nhân của nó, nó sẽ không thể nào vô duyên vô cớ làm ra chuyện này. Trước đây xảy ra tình huống như thế này gần như đều có liên quan đến Thần Điện Gen.
Ngay lúc Hàn Sâm đang chau mày suy nghĩ thì lại nhìn thấy một người bước tới từ đằng xa, chỉ vài bước đã đến gần Tinh Thần Thụ.
Hàn Sâm nhìn thấy gương mặt của người đó lập tức kinh ngạc trong lòng, bởi vì trông hắn có vẻ rất giống với người tộc Thái Thượng nhưng gương mặt hắn lại khiến Hàn Sâm nhớ mãi không quên.
Trong tháp Thiên Mệnh trên sa mạc, Hàn Sâm đã gặp một vị Thần Ngẫu tự xưng là Thần Hư Vô, gương mặt giống hệt như thế này, song khí chất của Thần Ngẫu đó lại không thể so được với người trước mặt này.
Tuy giống nhau nhưng người này lại có phẩm chất có một không hai. Nếu như đặt vị Thần Ngẫu kia chung một chỗ với hắn, cho dù giống nhau thế nào thì cũng khiến người khác cảm thấy Thần Ngẫu kia chỉ là một tên nô bộc mà thôi.
“Đây không phải là bản thể của Thần Hư Vô chứ?!” Trong lòng Hàn Sâm khẽ động, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Áo Giáp Hắc Tinh lại làm ra chuyện ban nãy.
“Lạ thật, vừa nãy ở đây rõ ràng xuất hiện khí tức của nguyên thể gen, sao giờ lại không thấy nữa rồi. Lẽ nào bị tên nào đó nhanh chân đến trước rồi sao? Không thể nào, khu vực này thuộc về ta, mấy tên kia không thể nào cảm nhận được trước ta mới đúng chứ.” Thần Hư Vô khẽ chau mày, ánh mắt dừng lại trên người Hàn Sâm dưới gốc cây.
“Ngươi có nhìn thấy sinh vật kỳ lạ nào xuất hiện ở gần đây không?” Thần Hư Vô đi đến trước mặt Hàn Sâm hỏi.
“Sinh vật kỳ lạ gì?” Hàn Sâm hỏi ngược lại.
Thần Hư Vô khẽ chau mày, rõ ràng cảm thấy câu nói ban nãy của mình hơi dư thừa, cho dù sinh vật trước mặt hắn nhìn thấy nguyên thể gen thì đời nào chịu lấy ra.
“Có thể nhìn thấy bản thần cũng xem như là cơ duyên của ngươi. Bản thần có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi. Nói ra điều ước của ngươi đi, điều ước gì bản thần cũng có thể thực hiện giúp ngươi.” Thần Hư Vô từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói với Hàn Sâm.
Hết chương 2719.
Bạn cần đăng nhập để bình luận