Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2341. Người đầu tiên trong muôn thuở

Tất cả mọi người đều sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng Hàn Sâm cũng cảm thấy buồn bực, không biết tại sao chữ Thủy kia lại dừng lại.
Một giây sau, chữ Thủy đang lơ lửng ở trước trán Hàn Sâm đột nhiên vèo một tiếng phóng vụt lên cao giống như đạn pháo, chớp mắt nó đã bay vào bên trong tán cây, quăng vào trong Đế lá, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
“Đây là cái tình huống gì vậy?” Cả người Hàn Sâm đều có chút choáng váng.
Không chỉ có Hàn Sâm choáng váng, tất cả Hoàng tử, Hoàng nữ và ky sĩ nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đều choáng váng, lập tức làm cho bọn họ cảm thấy trí tưởng tượng của mình quá kém cỏi, đôi mắt của từng người trừng lên còn lớn hơn nữa.
tộc Hoàng Cực chiếm giữ Đế Thụ hàng trăm triệu năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy chuyện Đế Văn đã rơi xuống, sau khi nhìn thấy người được ban tặng lại còn quay đầu chạy về.
“Ha ha, không được rồi, thật là chọc ta chết cười mà, lão Thập Lục này cũng quá khôi hài rồi, lại bị Đế Văn rơi xuống ghét bỏ chạy trốn.” Thập Cửu Hoàng tử ôm bụng khoa trương nở nụ cười, cười đến mức nước
mắt cũng sắp chảy cả ra rồi.
Dáng vẻ của Đế Văn chữ Thủy kia thoạt nhìn giống như một người đàn ông động dục, nhìn thấy bóng lưng của một đại mỹ nữ chân dài eo nhỏ bờ mông đầy đặn thì lao vọt qua như con heo động dục, nhưng mà vừa nhìn thấy chính diện thì bị hù dọa chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Cái này… Là chuyện gì đang xảy ra chứ?” Bạch Lăng Sương cũng có vẻ mặt ngạc nhiên, một lúc lâu cũng không hiểu được đây là chuyện gì.
Kính phu nhân cũng híp đôi mắt lại: “Xem ra quả nhiên hắn không phải là Bạch Dịch, chữ Thủy của Đế Văn là do bị thu hút bởi Hoàng thể Bản Nguyên Thủy. Kết quả sau khi đến đó thì phát hiện có vấn đề, vậy nên mới phải chạy trốn quay trở lại, bây giờ chắc hẳn có thể khẳng định rồi, hắn chính là Hàn Sâm, không thể nghi ngờ gì nữa.”
“Đây là chuyện gì vậy? Tại sao Đế Văn rơi xuống còn có thể quay ngược trở về chứ?”
“Không biết, chưa từng nghe nói qua.”
“Thập Lục Hoàng tử có chút xấu hổ mà, con vịt đã đun sôi lại vẫn bay được.”
“Ha ha, cái khác không nói, Đế Văn rơi xuống còn có thể chạy trốn, vị ca ca này tuyệt đối là người đầu tiên của tộc Hoàng Cực chúng ta mà”
Hoàng tử, Hoàng nữ và đám ky sĩ kịp phản ứng đã lập tức nổ tung rồi, đây là chuyện tất cả bọn họ đều nghe thấy lần đầu, một đám người hưng phấn giống như đang cắt tiết gà vậy.
Trong lòng Hàn Sâm lại thầm kêu hỏng bét: “Không phải Đế Thụ phát hiện ra ta không phải là hoàng thể Bản Nguyên Thủy thật sự đấy chứ, vậy nên Đế Văn mới phải chạy về sao? Như vậy từ nay về sau nhất định sẽ có rất nhiều người nghi ngờ về thân phận của ta. Thật là xui xẻo mà, biết sớm như vậy thì ta đã đi hấp thu Đế Khí không phải tốt hơn sao? Đến chỗ Đế Văn này làm cái gì chứ?”
Trong lúc Hàn Sâm đang buồn bực và một đám người vây quanh xem đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên nhìn thấy ở bên trên tán cây Đế Thụ lại sáng lên.
Chỉ thấy vầng sáng lấp lánh trên một Đế lá, Đế Văn rơi xuống giống như mặt trời, bồng bềnh đung đưa rơi từ tán cây rơi về phía trán của Hàn Sâm.
“Đến đây đi, đến đây đi, lần này đừng có làm trò ngu ngốc nữa, cứ thế vào đi.” Trong lòng Hàn Sâm có chút thấp thỏm, nếu như lần này lại xảy ra chuyện gì nữa thì quỷ cũng biết là hắn có vấn đề rồi.
Đế Văn kia dần dần rơi xuống, Hàn Sâm nhìn rõ ràng, chữ đó giống như đá cứng không gì có thể phá vỡ nổi, lại giống như nền móng đã được đất đá lắng đọng hàng trăm triệu năm vậy, rõ ràng chính là một chữ “Cơ”.
“Cơ… Tại sao ta lại có một chữ như vậy chứ… Không đúng… Ta không có một chút nền tảng nào mà… Nhất định là nên tảng gen hoặc là nên tảng căn bản,„ Không sai… Chắc chắn là…” Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Bây giờ hắn cũng không quan tâm đó là chữ gì, dù sao thì có một chữ rơi xuống là được.
Đám Hoàng tử Hoàng nữ cũng đang nhìn Hàn Sâm chằm chằm, bọn họ muốn xem còn có thể xảy ra chuyện gì hay không, thậm chí có người trong lòng còn đang âm thầm mong mỏi Đế Văn chạy trốn một lần nữa.
Rất nhanh sau đó, Chữ Cơ kia cũng rơi xuống đỉnh đầu Hàn Sâm, tất cả mọi người đều không nhịn được nín thở, duỗi dài cổ nhìn chằm chằm vào trán Hàn Sâm và chữ Cơ đang ở đó, nhìn xem chữ Cơ còn có thể chạy trốn nữa hay không.
“Rơi xuống đi, mau rơi xuống đi, đừng có gây chuyện nữa!” Trong lòng Hàn Sâm gấp gáp, hận không thể thò tay ra nhét cái chữ Cơ kia vào †rong miệng mình rồi nuốt xuống.
Đáng tiếc Đế Văn không phải là vật có thể dùng tay là lấy được, nếu không cũng không cần phải chờ ở đây mà đã có người lên cây lấy xuống một đám Đế Văn rồi.
Hàn Sâm trông chờ mòn mỏi, trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn, nhưng mà chữ Cơ lại dừng ở cách trán hắn một cm, không hòa nhập vào trong cơ thể của hắn.
“Chết tiệt, đây là muốn gây chuyện mài!” Hàn Sâm đã khóc ở trong lòng rồi.
“Lại ngừng rồi… lại ngừng rồi…” Có người hưng phấn kêu lên, âm thanh kia giống như một tên nhóc cả đời chưa từng ra khỏi khe núi, giọng điệu nhìn thấy đoàn kịch hát nhỏ đi vào trong thôn vậy.
“Lần này Thập Lục Hoàng tử thật sự nổi tiếng rồi, hắn cũng coi như là người đầu tiên trong muôn thuở rồi.”
“Ha ha, cái này thật sự rất thú vị mà.”
“Rốt cuộc tại sao những Đế Văn kia lại không muốn rơi vào cơ thể của lão Thập Lục chứ?”
Toàn độ Đế Viên đều nổ tung rồi, chuyện như vậy ngay cả nghĩ bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới trước đây.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, tinh thần nhiều chuyện cũng hừng hực bùng cháy lên.
Người ở gần Hàn Sâm nhất chính là Bạch Thanh Hà, nhìn thấy cảnh tượng như vậy hắn cũng có vẻ mặt nghi ngờ, không biết rốt cuộc tình huống này của Hàn Sâm là như thế nào.
“Ôi, có chút kỳ quái mà, mặc dù chữ Cơ này ngừng lại, tuy nhiên nó không chạy trốn nhỉ?” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra vấn đề này.
Quả thật chữ Cơ kia đã ngừng lại, nhưng mà nó không chạy trốn giống như chữ Thủy mà vẫn treo bất động ở trên đỉnh đầu Hàn Sâm, cứ như thể nó đã đông cứng lại ở chỗ đó vậy.
“Ta nói này người anh em, rốt cuộc ngươi có ý gì vậy? Muốn rơi xuống thì rơi nhanh một chút, muốn đi thì cũng đi nhanh đi, treo ở chỗ này là có gì? Chém đầu không có chém một nửa, không phải là ngươi cố ý dọa người đấy chứ? Có thể thẳng thắn được hay không?” Hàn Sâm hướng ánh mắt lên trên nhìn chằm chằm chữ Cơ của Đế Văn kia, trong lòng âm thầm bồn chồn.
Hắn cảm thấy gần đây vận may của mình bắt đầu đi xuống rồi, làm chuyện gì cũng bị phá hỏng, lần trước ở Hoàng Cực Các đã gây chú ý rất lớn rồi, bây giờ lại còn làm ra như vậy, người khác không muốn nghi ngờ hắn cũng không được.
“Làm người vẫn là phải thành thật mới được, lần sau có đánh chết lão †ử cũng không giả mạo người khác nữa, cái tội này thật sự chịu không nổi” Đôi mắt Hàn Sâm trợn lên đến mức sắp mỏi nhừ rồi, vậy mà Đế Văn chữ Cơ kia vẫn không có phản ứng gì, chính là rơi xuống cũng không rơi, cũng không có ý định quay về Đế lá, cứ thế ngừng lại ở đây không nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghỉ ngờ, lúc bọn họ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên thấy vầng sáng lóe lên ở bên trên tán cây của Đế Thụ, một phiến Đế lá sáng lên, kết xuất từng vòng giống như mặt trời vậy.
Rầm!
Chỉ thấy từng cái Đế Văn lần lượt rơi từ trên Đế cây xuống khắp cả bầu trời, giống như một trận mưa sao băng lao thẳng về phía Hàn Sâm, như thể dải ngân hà vỡ ra và rất nhiều ngôi sao trên trời tràn xuống vậy.
“Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hàn Sâm nhìn Đế Văn bay đầy trời, trái tim nhỏ bé cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Một đám Hoàng tử và ky sĩ cũng đều trợn mắt há hốc miệng đứng nhìn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người dường như đều đã hóa đá rồi.
Hết chương 2341.
Bạn cần đăng nhập để bình luận