Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3080. Quang Chỉ Thánh Hà

Quang Chi Thánh Hà nằm trên cao nguyên Myadia ở độ cao lớn nhất so với mặt biển thuộc tinh cầu Gwa, là con sông cao nhất ở tinh cầu Gwa, có mỹ danh là thiên thượng hà.
Song nhân loại có can đảm đến đây cũng không nhiều, toàn bộ Quang Chi Thánh Hà kéo dài mấy vạn dặm, vô số nhánh sông, nơi sông đi qua đều thuộc phạm vi có địa mạch cực lớn bao trùm, hàng tỷ năm qua không biết đã thai nghén ra bao nhiêu chủng gen kinh khủng.
Chủng gen nơi đây không chỉ có đẳng cấp cao, trình độ tiến hóa cao mà đáng sợ hơn là chủng loại cực nhiều, đủ loại chủng gen năng lực cổ quái khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tuy cơ thể Hàn Sâm rất mạnh mẽ nhưng vì sự áp chế của thế giới nên năng lực cảm ứng của hắn không được nhạy bén, khó mà phát hiện sớm được sự tồn tại của những chủng gen quỷ dị này.
Gần sông Tiểu Cầm - một nhánh của Quang Chi Thánh Hà có một trạm truyền tống. Sau khi rời khỏi trạm truyền tống, Hàn Sâm bèn thân trọng đi về phía sông Tiểu Cầm.
Bình thường, Thuần Quang Nguyên đều sống ở khu vực nước cạn gần bờ sông, thi thoảng cũng có thể bắt gặp bóng dáng nó trên bờ sông. Song vì số lượng rất ít ỏi nên không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy được.
Phụ cận sông Tiểu Cầm vắng tanh không người, vì quá nguy hiểm nên rất ít người tới đây.
Hàn Sâm cẩn thận đi về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy không ít chủng gen. Trên trời, rất nhiều chủng gen loại chim đang bay lượn, trên mặt sông sóng gợn lăn tăn cũng có các loại chủng gen uyên ương, thiên nga,… đang nô đùa, thậm chí Hàn Sâm còn thấy có một chủng gen rất lớn trông như khủng long cổ dài nổi trên mặt sông.
Trong rừng cây hai bên bờ sông, thấp thoáng thấy được rất nhiều chủng gen loại tiểu thú hình thù kỳ lạ và côn trùng bay lượn.
Chủng loại chủng gen ở đây thật sự quá nhiều, tuy phần lớn đều là cấp thấp, cũng không nguy hiểm lắm nhưng không ai biết được bên trong có cất giấu sự tồn tại kinh khủng nào hay không.
Hàn Sâm không biết nhiều lắm về chủng gen, đa số chủng gen hắn đều không nhận ra. Cho nên trước khi tới, hắn đã đặc biệt mua một quyển sách tranh về chủng gen nhưng khi đến nơi này mới phát hiện, tác dụng của sách tranh không lớn lắm.
Chủng gen ở đây thật sự quá nhiều, liếc mắt nhìn sáng là có thể phát hiện hơn mười loại, đi tra từng con chắc tra cả ngày cũng chẳng xong.
Ý vào cơ thể mình mạnh mẽ vô địch, lại có Huyết Mị Linh trong người, Hàn Sâm cắn răng lẩn vào bờ sông Tiểu Cầm, đi dọc theo bờ sông, đưa mắt đánh giá xung quanh, hy vọng có thể thấy được tung tích của Thuần Quang Nguyên.
Hàn Sâm không triệu hồi chủng gen ra vì Thuần Quang Nguyên cực kỳ nhạy cảm với chủng gen, nếu mang chủng gen bên người thì e rằng còn chưa nhìn thấy Thuần Quang Nguyên, nó đã trốn thoát từ lâu rồi.
Cũng may không phải tất cả chủng gen đều thích công kích nhân loại, đa số chủng gen đều không thèm để ý đến nhân loại, thậm chí có một số chủng gen còn sợ hãi nhân loại. Khi Hàn Sâm đến gần chúng, chúng sẽ trốn ngay lập tức.
“Xem ra Quang Chỉ Thánh Hà cũng không nguy hiểm như trong truyền thuyết nhỉ?” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Xa xa, một đám thiên nga bơi lội trên mặt sông trong veo. Trời nước một màu, dường như hòa làm một thể, thoạt nhìn những con thiên nga đó như đang bơi trên bầu trời.
Xung quanh thoang thoảng hương cây cỏ và hoa dại thấm vào khứu giác, khiến Hàn Sâm cảm thấy thần thanh khí sảng, thoải mái khó tả.
Đáng tiếc dọc đường đi không phát hiện ra tung tích Thuần Quang Nguyên, Hàn Sâm đành vừa đi vừa lật tìm sách tranh, hy vọng phân biệt ra được một ít chủng gen hi hữu, cũng có thể lấy trứng gen quay về bán lấy tiền.
Nếu thật sự không tìm được Thuần Quang Nguyên thì đành phải kiếm tiền sau đó vung tay đến cửa hàng Lữ Thị mua Thuần Quang Nguyên hoang dã vậy.
Đi một lúc lâu cũng không có thu hoạch gì. Tuy chủng gen nơi đây rất nhiều nhưng đa phần không có giá trị lớn lắm, Hàn Sâm cũng lười mang về.
Hắn đang đi thì đột nhiên phát hiện bờ sông trước mặt có một người đang đứng. Người nọ chỉ chừng hai mươi tuổi, trông cực kỳ tráng kiện, đáng chú ý nhất là cái đâu không một cọng tóc, là một mái đầu bóng loáng có thể soi gương được.
Đầu trọc đứng trước bờ sông Tiểu Cầm, nhìn chằm chằm mặt sông bên dưới, không biết hắn đang nhìn cái gì.
“Lẽ nào hắn phát hiện ra chủng gen hi hữu gì sao? Có phải Thuần Quang Nguyên không nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ vậy bèn đi về phía đại hán đầu trọc, vừa đi vừa hỏi: “Anh bạn, ngươi nhìn gì ở đó thế?”
Đại hán đầu trọc không để ý tới hắn, vẫn nhìn chằm chằm mặt sông như trước, như người câu cá chuyên tâm nhưng trong tay lại không có cần câu.
Hàn Sâm nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn có vẻ rất mừng rỡ, lại càng †ò mò hơn.
“Anh bạn, ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm đi tới bên cạnh đại hán đầu trọc, lại hỏi một câu nhưng đại hán vẫn không để ý đến hắn.
Hàn Sâm lấy làm lạ, không biết tên đầu trọc này đang giở trò quỷ rồi, bèn theo ánh mắt của hắn nhìn xuống mặt sông.
Vị trí mà đại hán đầu trọc đang nhìn chính là mặt sông dưới chân, sâu không quá một hai thước, nước sông trong vắt, tựa như thủy tinh không tỷ vết, liếc mắt là thấy được đáy.
Hàn Sâm nhìn một lát, hình như ngoại trừ đá cuội dưới lòng sông ra thì chẳng có lấy một con cá tôm nhỏ nào chứ đừng nói là Thuần Quang Nguyên.
“Anh bạn, rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì thế?” Hàn Sâm nhìn tên đầu trọc, lại hỏi.
Nhưng dường như đầu trọc không nghe thấy hắn nói, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt sông. Nếu không phải nghe được hắn còn đang thở, Hàn Sâm còn tưởng hắn đã chết luôn rồi.
Lần này, Hàn Sâm nhìn rất kỹ, soi đi soi lại nhiều lần, một tấc cát đá dưới đáy nước cũng không bỏ sót mà vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.
“Tên này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Lẽ nào trong lòng sông thật sự có thứ tốt gì đó mà ta còn chưa phát hiện ra sao?” Hàn Sâm thầm lấy làm lạ, lại theo ánh mắt của đâu trọc nhìn vào nước sông.
Không có, thật sự không có, phía dưới là làn nước trong trông còn tỉnh khiết hơn là nước lọc, ngay cả một cọng bèo còn chẳng có.
Hàn Sâm lại nhìn đầu trọc, thấy hắn vẫn tập trung tinh thần, không giống đang giả vờ chút nào. Hàn Sâm nhíu mày đánh giá hắn, nhìn một lát lại đột nhiên cảm thấy sai sai.
“Tiêu điểm trong mắt tên đầu trọc này hình như không phải đáy sông mà là trên mặt nước…’ Hàn Sâm vừa nghĩ vậy bèn nhìn lên mặt nước.
Nhưng trên mặt nước cũng chẳng có thứ gì, nếu có thì hắn đã nhìn thấy rồi.
Mặt nước trong suốt như tấm gương, phản chiếu bóng dáng của hai người. Hàn Sâm đột nhiên ý thức được, hình như thứ tên đầu trọc đang nhìn chính là cái bóng của hắn trong nước.
“Điên à? Ở đây nhìn cái bóng của mình trong nước?” Hàn Sâm theo bản năng nhìn thoáng qua bóng mình trên mặt nước. Song vừa nhìn, Hàn Sâm lập tức đứng đực ra đó.
Đẹp, thật sự quá đẹp. Hàn Sâm chưa bao giờ phát hiện bản thân mình lại đẹp trai như vậy. Ảnh phản chiếu của mình trong nước quả là một tuyệt thế mỹ nam tử, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến hắn nảy sinh cảm giác rung động khi yêu.
Giống như mối tình đầu, một ánh mắt tình cờ va phải nàng lại phát hiện không cách nào dứt ra được, trái tim đập thình thịch bất quy tắc như hươu chạy.
Hết chương 3080.
Bạn cần đăng nhập để bình luận