Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3249. Gặp lại

“Là ngươi?” Điền Tĩnh nhìn thấy người tới lại là Hàn Sâm, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Thật khéo nha, không nghĩ tới lại gặp được ở đây, chúng ta thật có duyên.” Hàn Sâm cười nói.
“Ngươi tới đây làm gì?” Điền Tĩnh lạnh lùng nhìn Hàn Sâm, kéo Bảo Nhi ra sau lưng mình.
Hàn Sâm lắc đầu nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ vừa đúng dịp đi qua đây thôi, không nghĩ tới có thể gặp được các ngươi.”
Điền Tĩnh hiển nhiên không tin chuyện ma quỷ của Hàn Sâm, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Lập tức rời đi ngay lúc này, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi.”
“Ta đi đến đây đã sức cùng lực kiệt rồi, nào còn đi nổi nữa chứ, xin ngài thương xót, nể tình con gái ta, để cho ta ở trong này nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi” Hàn Sâm ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Điền Tĩnh còn định nói gì, Bảo Nhi lại kéo góc áo của nàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi để cha ở trong này nghỉ ngơi một chút nha.”
Điền Tĩnh nhìn Hàn Sâm, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Được rồi, nể tình Bảo Nhi cho ngươi lưu lại.”
“Đa tạ” Hàn Sâm ngồi bên đống lửa, vừa sưởi ấm vừa nói; “Thật khéo nha, không nghĩ tới các ngươi cũng tới đây.”
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Điền Tĩnh lạnh mặt hỏi, nàng tự nhiên không có sắc mặt tốt gì khi đối diện với Hàn Sâm địa mạch sư gian ác này.
“Ta tới tìm địa mạch, nghe nói nơi này có một địa mạch siêu cấp.” Hàn Sâm tỏ vẻ tham lam nói.
Hàn Sâm vốn định chậm rãi đi theo phía sau đám người Điền Tĩnh tìm kiếm địa mạch, nhưng sau khi gặp được người trong xe ngọc, Hàn Sâm đã cảm thấy việc này có gì đó là lạ.
Căn cứ vào quan sát của hắn, xe ngọc rõ ràng đang đi theo đuổi đám người Điền Tĩnh, trên cở bản giống như Hàn Sâm, bọn họ có thể nắm giữ chính xác vị trí của Điền Tĩnh cũng chỉ có khả năng giống như Hàn Sâm, bên người Điền Tĩnh có nội gian.
Trừ bỏ Bảo Nhi, bên người Điền Tĩnh chỉ có một Tằng Hiệp, nội gian là ai không cần phải đoán nữa.
Cho nên Hàn Sâm mới trực tiếp đuổi theo, nếu chỉ là hai người Điền Tĩnh và Tằng Hiệp thì Hàn Sâm không cần lo lắng, nhưng người trong xe ngọc kia lại không phải người bình thường, nếu tới chậm, nói không chừng sẽ bị người trong xe ngọc kia cướp trứng gen trước.
Điền Tĩnh thấy Hàn Sâm không nói gì, trong lòng nàng còn hơi hoài nghỉ rằng Điền Sâm đang theo dõi bọn họ, nhưng nếu Hàn Sâm cố ý theo dõi bọn họ, hiện giờ bọn họ còn chưa tìm được địa mạch, Hàn Sâm lộ diện lúc này có vẻ hơi sớm rồi.
Nhưng nếu như nói Hàn Sâm không cố tình đi theo bọn họ, băng nguyên lớn như vậy, nếu nói vừa vặn có thể gặp được thì thật sự khiến người ta không cách nào tin nổi.
“Nữ hiệp, nghe nói ngươi là đệ tử của Huyền Tân tông, không biết quan hệ giữa Huyền Tãn tông với nước Sở như thế nào vậy?” Hàn Sâm vừa sưởi ấm vừa nói.
“Quý tộc sáu nước và hoàng thị vô cùng tôn trọng cung Vô Vi Đạo ta, nước Sở tự nhiên không hề ngoại lệ rồi.” Điền Tĩnh nói.
“Như vậy ở trong Huyền Tân tông có thể có đệ tử của nước Sở không?” Hàm Sâm lại hỏi.
“Tự nhiên có, đệ tử của cung Vô Vi Đạo vốn đều đến từ chính sáu đế quốc.” Điền Tĩnh nhíu mày nhìn Hàn Sâm nói: “Ngươi rốt cuộc định nói gì?
Thật ra Hàn Sâm đã gợi ý rất rõ ràng rồi, nhưng mà Điền Tĩnh lại không hề suy nghĩ về phương diện kia, cho nên không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hàn Sâm.
Hàn Sâm đành phải nói thêm: “Nếu trong Huyền Tãn tông có đệ tử của nước Sở, nơi đây lại là lãnh thổ của nước Sở, nữ hiệp nên tìm đệ tử của nước Sở đến mới dúng, có người dẫn đường luôn luôn tốt hơn tìm lung tung giống như ta. A, ta nhớ ra rồi, đi cùng với nữ hiệp còn có một công tử, công tử kia là người của nước Sở hả?”
“Hắn không phải là người của nước Sở.” Cho dù Điền Tĩnh ngốc như thế nào thì giờ phút này đều nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hàn Sâm, huống chi nàng không hề ngốc, nhưng chưa từng hoài nghi Tằng Hiệp mà thôi
So sánh với Hàn Sâm địa mạch sư gian ác lai lịch không rõ ràng này, bất cứ kẻ nào đều sẽ giống như Điền Tĩnh vậy, tin tưởng người bên cạnh mình chứ không thể nào đi tin tưởng Hàn Sâm.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Điền Tĩnh nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm hỏi, hiện giờ nàng đã hơi hoài ghi thân phận của Hàn Sâm rồi.
“Ta chỉ là một người đến tìm địa mạch mà thôi.” Hàn Sâm thấy Điền Tĩnh nghe hiểu ý tứ của hắn, nên không nhiều lời nữa, ngã vào bên cạnh đống lửa ngủ thiếp đi.
Điền Tĩnh còn định nói gì, nhưng nghe thấy ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân, lần này trở về đúng là Tằng Hiệp.
Tằng Hiệp mang theo một con thú về, không biết là chủng gen săn được ở đâu, đang định nói gì đó với Điền Tĩnh, lại liếc mắt nhìn thấy Hàn Sâm đang ngủ say bên cạnh đống lửa, nhíu mày hỏi: “Sao hắn lại ở đây vậy?”
Điền Tĩnh liếc nhìn Hàn Sâm, trong lòng hơi do dự, sau đó mới nói: “Vừa đúng gặp được ở trong này, để cho hắn tạm nghỉ ngơi trong này một chút đi”
Tằng Hiệp hơi nghi ngờ quan sát Hàn Sâm, sau đó đi tới bên người Điền Tĩnh nói: “Người này lai lịch không rõ ràng, thế mà lại gặp được hắn ở đây, không khỏi quá mức trùng hợp đi?”
“Người này thật sự hơi cổ quái.” Điền Tĩnh gật đầu nói: “Nhưng mà không sao, cho dù hắn thật sự có mưu đồ gì, ở trước mặt ngươi và ta đều khó mà đạt được.”
“Cũng đúng.” Tằng Hiệp ngẫm nghĩ, rồi đặt con thú đã rửa sạch sẽ lên trên lửa bắt đầu nướng.
Nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Hàn Sâm.
Điền Tĩnh đã âm thầm suy xét trong lòng: “Nếu người này thật sự có mưu đồ gì với chúng ta, không nên để lộ bản thân ra sớm như vậy mới đúng, hiện giờ hắn lộ bản thân ra, lại nói lời có ngụ ý, là định ly gián ta và Tằng Hiệp hay Tằng Hiệp thật sự có vấn đề vậy?”
“Sư tỷ, thịt nướng chín rồi, một miếng này không tệ, ngươi nếm thử trước.” Tằng Hiệp đưa một miếng thịt đã nướng chín tới trước mặt Điền Tĩnh.
“Tỷ tỷ, thịt nướng xong chưa? Bảo Nhi thật đói.” Bảo Nhi dụi dụi mắt, giống như bị mùi thịt dụ dỗ, từ trong ngủ say tỉnh lại.
“Nướng chín rồi, Bảo Nhi ngươi ăn miếng này trước đi.” Điền Tĩnh đưa thịt nướng mới vừa nhận cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi không hề khách khí, nhận lấy miếng thịt đã gặm, thoạt nhìn thật sự đói bụng lắm rồi.
“Ngươi ăn từ từ, đừng vội, ăn hết rồi còn có.” Điền Tĩnh vuốt đầu Bảo Nhi nói.
“Có thịt nướng ăn à, có thể chia cho ta một ít không, ta đã rất lâu rồi không ăn gì cả.” Hàn Sâm cũng bò lên, nhìn thịt nướng nói.
“Muốn ăn thì tự đi săn thú đi, chỗ chúng ta không chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.” Tằng Hiệp lạnh lùng nói.
“Nữ hiệp, ngươi là sư phụ của con gái ta, nể tình Bảo Nhi, phân cho ta một chút đi, trời tuyết lớn như vậy, những chủng gen đó đều trốn đi, ngươi kêu ta đi bắt con mồi béo mập như vậy ở đâu chứ?” Hàn Sâm tỏ vẻ đau khổ nói.
Điền Tĩnh nghe được câu này của Hàn Sâm, trong lòng thoáng nghĩ: “Người này nói không sai, trời tuyết lớn như vậy, kể cả chủng gen đều trốn trong hang ổ không đi ra, Tằng sư đệ bắt được con mồi ở đâu vậy?”
Nhưng mà thấy Tằng Hiệp không hề thay đổi sắc mặt, Điền Tĩnh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, dù sao muốn tìm được tổ thú cũng không phải không thể.
“Cho hắn một ít đi.” Điền Tĩnh ngẫm nghĩ nói với Tằng Hiệp.
Tằng Hiệp đáp lại, cắt một chân sau vứt cho Hàn Sâm: “Nể tình Bảo Nhi, tiện nghỉ ngươi.”
Tằng Hiệp không thay đổi sắc mặt, nhưng trong mắt lóe lên một tia sát khí mơ hồ.
Hết chương 3249.
Bạn cần đăng nhập để bình luận