Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3076. Dưới chân thiên tử lắm quý tộc

Trước đây, Hàn Sâm cũng từng nghe thấy tiếng nỉ non trong mây. Đó là bên trong cánh cổng hoàng kim của Kim Mao Hống.
Không ai biết bên trong cánh cổng hoàng kim rốt cuộc có thứ gì, phàm là sinh vật bị kéo vào trong đó đều chết hết, không một ai có thể đi ra.
Nhưng lúc trước, khi Hàn Sâm đứng bên cạnh cánh cổng hoàng kim, hắn đã từng nghe được âm thanh quỷ dị truyền ra từ bên trong, như Cổ Thần đang cầu khấn, lại như Phật Đà tụng kinh.
Song Hàn Sâm không đi vào đó, chỉ đứng ngoài cánh cổng lắng tai nghe, cũng không nghe rõ lắm.
Bây giờ nhớ kỹ lại, âm thanh trong cánh cổng hoàng kim cực kỳ giống với âm thanh vọng ra từ trong đám mây, song Hàn Sâm lại không hiểu những âm thanh này đang niệm cái gì.
Phụ nữ đều thích mua sắm, cho dù là Phượng Phi Phi - một trong tam đại ca cơ cũng không ngoại lệ. Lúc này, Phượng Phu Phi đang lướt web trên Xã Hội Giả Tưởng.
Song khác với phụ nữ bình thường, nàng không cần mua mấy thứ như đồ trang điểm, bây giờ nàng đang tìm kiếm Bát Âm Trùng.
Trước đó, nàng đến Dạ Khốc cốc nhưng không săn giết được Bát Âm Trùng, cũng lười tiếp tục đi săn, định trực tiếp mua một ít Bát Âm Trùng để chế tạo dịch thuốc bổ trợ giọng hát.
Đầu tiên là search Bát Âm Trùng, sau đó trực tiếp sắp xếp theo giá từ cao đến thấp. Phượng Phi Phi không để ý giá cả, muốn dùng thì phải dùng hàng tốt nhất.
Một loạt ảnh sản phẩm giả tưởng xuất hiện trước mắt Phượng Phi Phi. Nàng xem một lượt từ giá cao nhất xuống dưới theo thói quen nhưng vừa mới nhìn thấy sản phẩm đầu tiên, Phượng Phi Phi đã giật mình.
“Trứng Bát Âm Trùng biến dị? Thật hay giả vậy?” Phượng Phi Phi trực tiếp nhấn vào thông tin cụ thể của sản phẩm, hình ảnh lập thể của trứng Bát Âm Trùng biến dị lập tức xuất hiện trước mắt nàng.
“Là trứng Bát Âm Trùng biến dị thật!” Phượng Phi Phi mừng rỡ. Hàng hóa trong Xã Hội Giả Tưởng đều là quét hình 3D từ hiện vật, nếu có thể thấy hình ảnh 3D thì chứng tỏ đồ vật thật sự tồn tại.
Nhưng Phượng Phi Phi vừa nhìn giá thì không khỏi nhíu mày. Bởi vì giá niêm yết của trứng Bát Âm Trùng biến dị lại là chín triệu chín trăm chín mươi ngàn - mức giá cao nhất của hàng hóa chủng loại này.
Tuy trứng Bát Âm Trùng biến dị hiếm có nhưng dù sao cũng chỉ là cấp Bá Tước mà thôi, giá tiền này cũng quá khoa trương, chủ tiệm rõ ràng không thật sự muốn bán ra.
“Chủ tiệm, trứng Bát Âm Trùng biến dị của ngươi có giá thực tế thế nào?” Phượng Phi Phi liên lạc với chủ tiệm.
“Xin chào, cửa tiệm đã yết giá công khai rồi, chỉ cần sản phẩm không gỡ xuống khỏi web là có hàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt hàng, chắc chắn giao hàng trong vòng hai mươi tư giờ, nếu không sẽ bồi thường gấp đôi.” Trả lời Phượng Phi Phi chính là Giang Thị.
Dương phu tử phụ trách kinh doanh cửa hàng, Giang Thị trở thành nhân viên chăm sóc khách hàng, hơn nữa làm việc cũng cực kỳ chăm chỉ, chịu uất ức cũng chưa bao giờ đáp trả.
Nàng với Du Du vốn chỉ là nô lệ, bây giờ đi theo Hàn Sâm, Hàn Sâm hầu như không coi các nàng là nô lệ, Giang Thị đã thấy rất biết ơn rồi, chuyện Hàn Sâm giao cho nàng cũng cố gắng hết sức hoàn thành.
“Ta thật sự muốn mua, cho một cái giá bán hợp lý xem nào.” Phượng Phi Phi nói.
“Thân ái, thật sự không giảm giá được nữa đâu, đây đã là giá thấp nhất rồi. Ngươi có thể đi xem sản phẩm của những tiệm khác, tiệm ta có trứng Bát Âm Tùng cấp Tử Tước giá cả rất phải chăng, chất lượng hàng đầu, vừa túi tiền mà năng lực cũng rất tốt.” Giang Thị vội vã nói. Những thứ này đều là lời thoại trước đó Dương phu tử đã dạy cho nàng, Dương Thị đã thuộc làu làu.
Phượng Phi Phi nhìn qua, quả nhiên thấy trong cửa tiệm cũng có trừng Bát Âm Trùng thông thường, song với thân phận địa vị của nàng, trứng Bát Âm Trùng bình thường đã chẳng còn sức hấp dẫn gì nữa rồi.
“Nếu bao giờ thật sự muốn bán thì nhắn cho ta, giá cả có thể thương lượng.” Phượng Phi Phi nói rồi thu trứng Bát Âm Trùng biến dị vào trong giỏ hàng.
“Được, thân ái.” Giang Thị trả lời rất quy củ.
Phượng Phi Phi hơi buồn bực. Nàng muốn mua quả trứng Bát Âm Trùng biến dị này không phải dùng cho mình mà là muốn tặng cho đứa cháu gái làm quà sinh nhật.
Tuy Phượng Phi Phi có chủng gen hệ âm tốt hơn nhưng đăng cấp quá cao, mà cháu gái của nàng vẫn còn rất nhỏ, không chịu nổi việc hợp thể với loai gen hệ âm cao cấp như vậy.
Đẳng cấp của trứng Bát Âm Trùng biến dị vốn không cao lắm, lại là trứng gen, trứng nở ra chính là ấu thể, gánh nặng với tân thể rất nhỏ, thích hợp cho trẻ em sử dụng.
Sau đó, theo sự trưởng thành của trứng Bát Âm Trùng biến dị, đạt đến thể Chung Cực có hiệu quả tăng cường âm sắc rất tốt, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều trứng gen hệ âm cấp Hầu Tước, thậm chí là Công Tước.
Dù sao chủng gen hệ âm cũng không phải đều là tăng cường âm sắc, về những phương diện khác thì trứng Bát Âm Trùng biến dị không phải quá tốt nhưng đối với việc tăng cường âm sắc lại có thể sánh ngang với một ít trứng gen hệ Âm đỉnh cấp.
“Đáng tiếc, đối phương lại không muốn bán.” Phượng Phi Phi nhìn tên cửa tiệm kia, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Phủ Công Thúc, một gia thần bước vào thư phòng của Công Thúc Cẩn, hành lễ với hắn rồi nói: “Công tử, chuyện người đặn dò đều đã tra ra được rồi.”
Nói rồi gia thần đưa một phần tư liệu ra trước mặt Công Thúc Cẩn.
“Làm tốt lắm.” Công Thúc Cẩn khen ngợi rồi cầm lấy tư liệu lật xem. Sau khi xem xong, hắn lạnh lùng nói: “Một người nhà quê chạy tới Thần thành Vạn Cổ, không có chống lưng không có phông bạt, cũng dám không nể mặt Công Thúc Cẩn ta. Không cho hắn một bài học thì hắn không biết dưới chân thiên tử lắm quý tộc là gì.”
“Công tử, loại nhân vật này thật sự không xứng để ngươi phải tự ra tay, cứ sai thuộc hạ làm đi?” Gia thần hành lễ nói.
“Cũng được. Chuyện này giao cho ngươi đi. Nhớ lấy, nhất định phải mang thi thể Bát Âm Trùng biến dị hoàn chỉnh trở về. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật tiểu thư Phi Phi, ta muốn tặng nàng làm quà sinh nhật.” Công Thúc Cẩn lạnh nhạt nói.
“Công tử cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm âm thầm, thần không biết quỷ không hay…” Trong mắt Lâu Cửu lóe lên một tia sát khí.
“Đại nhân, trứng Bát Âm Trùng đã bán được năm quả, mỗi quả đều bán với giá ba mươi lăm ngàn, hơn nữa còn có không ít ngươi hỏi thăm giá của trứng Bát Âm Trùng biến dị.” Dương phu tử mừng rỡ báo cáo thành tích với Hàn Sâm.
Chỉ mới vừa mở bán ngày đầu tiên đã có lượng tiêu thụ lớn như vậy, đương nhiên là đáng mừng rồi.
“Làm tốt lắm.” Hàn Sâm khẽ gật đầu. Số tiền này không hề nhỏ trong mắt Dương phu tử nhưng với Hàn Sâm thì vốn chẳng là gì hết, hắn cũng không để tâm vào vấn đề này.
“Đúng rồi đại nhân, ngươi có nghe nói đến chuyện này chưa?” Dương phu tử dò hỏi.
“Chuyện gì thế?” Hàn Sâm nhìn Dương phu tử hói.
“Chính là ngày bảy tháng trước, thành Ngọc Bích xảy ra một trận động đất. Nghe nói tổ miếu hoàng gia cũng bị chấn sập, có người thấy một cột sáng màu vàng xông thẳng lên tinh không từ hướng thần miếu.” Dương phu tử nhìn sắc mặt Hàn Sâm, nói.
Lý do Dương phu tử nhắc đến chuyện này là vì ngày bảy tháng trước chính là ngày mà hắn và Mông đại nhân đào được Hàn Sâm, hắn cứ cảm thấy dường như giữa hai chuyện có mối liên hệ nào đó.
“Có chuyện như vậy sao? Nhưng động đất làm sập kiến trức không phải chuyện rất bình thường à?” Hàn Sâm trầm ngâm nói.
“Đại nhân à, thành thị khác xảy ra động đất là rất bình thường. Song thành Ngọc Bích là thành phố vũ trụ được xây dựng hoàn toàn nhân †ạo, sao có thể xảy ra động đất được?” Dương phu tử đáp.
“Tổ miếu hoàng gia ở chỗ nào thế?” Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Đại nhân, người bình thường không đến nơi đó được đâu. Nghe nói ở đó có rất đông cao thủ bảo vệ, chỉ có thành viên hoàng thất mới có tư cách đến Thần miếu tế bái vào một số ngày lễ.” Dương phu tử bèn vội vàng nói.
Hết chương 3076.
Bạn cần đăng nhập để bình luận