Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 564: Diệt Sát

Mấy người bọn Vương Lượng quả thực là đã phục Hàn Sâm sát đất, trên lý luận mà nói, không ai có thể làm được tới loại trình độ chỉ huy này, bởi vì bản thân chiến đấu luôn thay đổi trong từng giây, một mình ngươi chỉ huy, đừng nói là chỉ huy mười người, coi như là chỉ huy một người, chỉ sợ chưa đợi ngươi nói xong, chiến đấu bên kia đã phân ra thắng bại rồi.
Thế nhưng mà Hàn Sâm lại cứ như thế chỉ huy mười người, hiệu quả còn khá kinh người, bản thân Hàn Sâm cũng hết sức bình tĩnh, mặc dù tốc độ nói rất nhanh, nhưng cũng không vội vàng xao động, bọn Vương Lượng bắt đầu chấp hành cũng không cảm thấy cố hết sức, cũng không bị hạn chế, ngược lại còn cảm thấy càng có thể phát huy ra thực lực của mình.
Lúc này bọn Vương Lượng đã sớm giật nảy mình đối với Hàn Sâm, ở trong quân đội, thực lực cá nhân mạnh mẽ cố nhiên có thể đạt được quân nhân tôn kính, nhưng mà chân chính có thể được quân nhân sùng bái, vĩnh viễn chính là chỉ huy, là tướng quân có thể dẫn đầu quân đoàn đánh từng trận tiếp từng trận thắng lợi.
Chỉ huy giống như Hàn Sâm, bọn họ quả thực chưa từng nghe qua.
Trên lý luận mà nói, Hàn Sâm không có khả năng chỉ huy mười người cùng chiến đấu, nhưng đây chỉ là lý luận, chỗ huyền diệu của bí kỹ Động Huyền Kinh chính là bố cục, kỳ thật hắn cũng không chỉ huy bọn Vương Lượng đi đánh như thế nào, cũng không chỉ huy bọn họ ứng biến trong chiến đấu như thế nào.
Hàn Sâm làm thật ra chính là dự phán cùng bố cục, Hàn Sâm đưa ra mệnh lệnh kỳ thật đều là chuẩn bị vượt mức quy định, là chủ động bố cục, chờ sau khi bọn Vương Lượng nghe theo chỉ huy đi tới vị trí, phát hiện cơ hội liền làm ra ứng biến bản thân, chứ không phải là Hàn Sâm dạy bọn họ đi ứng biến như thế nào.
Tựa như chính Hàn Sâm sử dụng bí kỹ Động Huyền Kinh vậy, hắn đánh ra mỗi một quyền, đều là dụ dỗ hoặc là bức bách đối thủ dời về vị trí mà hắn muốn, hiện tại chẳng qua là xem bọn Vương Lượng như mười cánh tay của hắn mà thôi.
Làm như vậy mấu chốt là hắn biết rõ bọn Vương Lượng có thể làm được cái gì và không làm được cái gì, nếu không thì sau khi đến vị trí rồi, phản ứng của bọn họ không đạt tới hiệu quả dự trù của Hàn Sâm, sẽ khiến cho bố cục xuất hiện sơ hở.
Cho nên Hàn Sâm vừa mới bắt đầu đã cẩn thận quan sát kỹ năng lực của bọn họ trước, sau đó mới bắt đầu chỉ huy bố cục, biết mình biết người mới có thể vận dụng được tự nhiên.
Dưới sự chỉ huy của Hàn Sâm, mười người bọn Vương Lượng càng đánh càng nhẹ nhõm, đối với Hàn Sâm cũng là càng thêm tín nhiệm, thành lập tín nhiệm trong loại tình huống này là có thể dựa vào nhất, bởi vì bọn họ đã đích thân thể nghiệm qua, thể xác và tinh thần cũng đã tiếp nhận sự thật này.
Mặc dù bọn Vương Lượng ổn định, nhưng vẫn không giết được Xà Vương, tình cảnh cuối cùng cũng không thay đổi, một khi thể lực của bọn họ xảy ra vấn đề, cuối cùng vẫn sẽ bại.
Cho nên bọn Vương Lượng vẫn còn có chút lo lắng, dù sao nhân loại cũng không phải là dị sinh vật, thể lực hết sức có hạn, chiến đấu ở cường độ cao như thế này, người bình thường tối đa cũng chỉ kiên trì được một hai giờ mà thôi.
Nhưng mà Hàn Sâm không có nhiều băn khoăn như vậy, lợi dụng mười người bọn Vương Lượng, hắn dần dần dồn Xà Vương đến vị trí mong muốn.
Rốt cục, đầu Xà Vương tự động đưa đến trước mặt Hàn Sâm, thân hình Hàn Sâm nhảy lên, một chưởng giống như khai sơn phá thạch vỗ lên trên đỉnh đầu Xà Vương, âm kình lập tức chui vào, ở trong đầu Xà Vương bộc phát ra lực phá hoại đáng sợ.
Rống!
Xà Vương dính một đòn nghiêm trọng này, lập tức đau dựng người lên hướng lên trời gầm rú, lúc lại cúi đầu xuống, thân hình đã tựa hồ có hơi hỗn loạn, mặc dù vẫn uy mãnh, nhưng không có trật tự giống như lúc trước nữa.
Hàn Sâm mừng rỡ, xem ra âm kình nhập não quả nhiên có tác dụng, Xà Vương bị thương đầu óc, tư duy đã hỗn loạn.
Tiếp tục chỉ huy bọn Vương Lượng chiến đấu, chỉ chốc lát sau, Hàn Sâm lại dồn đầu Xà Vương đến trước mặt mình, lại là một chưởng hung ác mạnh mẽ đập lên phía trên.
Lần thứ hai bị thương, thân thể của Xà Vương đã có chút không bị khống chế, giống như là uống rượu say vậy.
Bọn Vương Lượng vừa mừng vừa sợ, đều càng thêm ra sức chiến đấu dưới sự chỉ huy của Hàn Sâm, trong lòng càng thêm kính sợ Hàn Sâm.
Bành!
Khi chưởng thứ ba của Hàn Sâm vỗ lên trên đầu Xà Vương, Xà Vương đã không chịu nổi nữa, té xuống mặt đất bắt đầu thống khổ vặn vẹo.
Đến lúc này thì chiến đấu cơ bản đã kết thúc, Hàn Sâm ra lệnh cho bọn Vương Lượng đi chém giết bầy băng xà, bản thân liên tục xuất hơn mười chưởng hung hăng vỗ lên trên đầu Xà Vương vốn đã vô lực tránh né, trực tiếp đánh nổ đầu óc của nó, khiến cho nó triệt để tử vong.
- Ra thú hồn. . . nhất định phải ra thú hồn. . . A Di Đà Phật. . . Quan Thế Âm Bồ Tác. . .
Hàn Sâm thầm niệm trong lòng, phí hết sức lực lớn như vậy, nếu như không xuất ra thú hồn, đối với Hàn Sâm mà nói căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
Săn giết sinh vật thần huyết Ngân Nhãn Băng Xà Vương, đạt được thú hồn Ngân Nhãn Băng Xà Vương, ăn thịt có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm thần gen.
Trong nháy mắt nghe được âm thanh, Hàn Sâm cơ hồ là hoan hô lên, trong lòng cao giọng rống to:
- I love you Phật Đà!
Xà Vương vừa chết, bầy băng xà liền khó có thể bảo trì công kích không sợ chết, nhao nhao trốn vào trong băng cốc.
Bọn Vương Lượng đuổi giết đến cửa cốc mới ngừng lại, cả đám đều có chút ngạc nhiên nhìn chiến trường, khắp nơi trên mặt băng đều là xác rắn, trong đó không thiếu tồn tại cấp biến dị.
Một trận chiến này bọn họ đều đã lấy được không ít thú hồn băng xà, mặc dù phần lớn đều là cấp nguyên thủy, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có một hai con cấp biến dị.
Bọn họ giết băng xà thật sự là nhiều lắm, đây cũng là thu hoạch cực lớn.
- Ở đây giao cho mấy người, đi tìm ít nhân thủ tới, kéo thi thể của Xà Vương và những con băng xà này về đi.
Sau khi Hàn Sâm dặn dò vài câu liền đi thẳng.
Lúc này bọn Vương Lượng đối với việc nghe lệnh Hàn Sâm đã không còn mâu thuẫn tâm lý nữa, Hàn Sâm biểu hiện năng lực thống soái khiến cho bọn họ tiếp nhận sự thật này.
Hàn Sâm lượn một vòng, trở lại về đỉnh ngọn núi băng, tiểu Ngân Hồ quả nhiên vẫn đang chờ ở chỗ này, ánh mắt chờ đợi kia khiến cho Hàn Sâm hoài nghi, nếu như mình không trở lại, có phải nó sẽ chờ ở đó suốt đời hay không.
Nhìn thấy Hàn Sâm trở về, tiểu Ngân Hồ ưu nhã đi đến một bên chân Hàn Sâm, cái đuôi to đầy lông nhún nhún quấn lấy bắp chân Hàn Sâm, cái đầu nhỏ liếm lên phía trên.
Trong lòng Hàn Sâm khá thích con tiểu Ngân Hồ đáng yêu này, nghĩ thầm:
- Mình tình nguyện đây chỉ là một con sinh vật bình thường, liền có thể an tâm nuôi ở bên cạnh rồi. Nhưng mà sinh vật bình thường, chỉ sợ không có loại linh tính và trí tuệ như thế này được.
Một tay ôm tiểu Ngân Hồ vào trong ngực, tay còn lại triệu hoán ra Ngân Nhãn Băng Xà kiếm.
Một thanh kiếm nhỏ màu bạc xuất hiện ở trong tay Hàn Sâm, kiếm dài hơn ba thước, toàn thân màu bạc trắng như tuyết, thân kiếm thẳng tắp chỉ rộng có một chỉ, nhưng lại có một loại cảm giác nặng nề.
Phần che tay có hình dáng như một đôi cánh rắn, trên thân kiếm đều ẩn ẩn lộ ra đường vân như vảy rắn, có một loại cảm giác đẹp tới quỷ dị.
Mặc dù đều là kiếm mỏng, nhưng mà Ngân Nhãn Băng Xà kiếm vẫn rộng hơn kiếm mỏng của cô gái Dị Linh tóc bạc một chút, hơn nữa kiếm mỏng của cô gái tóc bạc kia mỏng như cánh ve, xà kiếm lại có vẻ vô cùng ngưng thực, hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Hàn Sâm múa lên hai cái, có loại cảm giác thông thuận như cắt đứt hư không, trong lòng rất ưa thích:
- Chỉ cần lại kiếm được một thanh kiếm nữa, mình có thể giết vào Tí Hộ Sở hoàng tộc, đoạt song sinh Dị Linh tới tay rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận