Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 889: Tưới Nước

- Sở Minh, mới sáng sớm ra đã nói đùa gì thế, còn không mau đi rửa mặt chuẩn bị làm việc.
Khúc Lan Khê vừa nói vừa đi từ trong nhà gỗ ra, nhìn về phía Long Huyết Thụ, sau đó cô cũng lập tức giật mình mở to hai mắt, miệng nhỏ nhắn há lớn cả buổi không khép lại.
- Long Huyết Thụ. . . sao lại nảy mầm. . .
Một lúc lâu sau Khúc Lan Khê mới phản ứng lại, kích động chạy tới trước Long Huyết Thụ, nhìn Long Huyết Thụ vốn đã chết héo, trên một cành già vậy mà lại mọc chồi.
Tuy chỉ có mấy cái chồi trên cành, nhưng chuyện này có ý nghĩa rất lớn, mấy cái chồi này chứng minh Long Huyết Cổ Thụ không chết héo, nó còn sống.
Miễn là còn sống, vậy thì tiếp tục trồng nó, nhất định sẽ có cơ hội trồng ra Long Huyết Quả.
Hàn Sâm cũng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy gốc cây già kia quả nhiên đã mọc được mầm non, sinh cơ bên trong đã sống lại, thật sự là cây khô gặp mùa xuân.
Khúc Lan Khê và Sở Minh hưng phấn thảo luận, Long Huyết Cổ Thụ sống lại nên bọn họ rất hưng phấn.
Hàn Sâm đi đến trước cây, lấy tay chạm vào thân cây Long Huyết Cổ Thụ, cảm thụ được sinh cơ bên trong, nhịn không được khẽ nhíu mày.
Long Huyết Cổ Thụ đã sống lại rồi, có thể mọc được nhiều chồi hơn, nhưng nó đã hấp thu xong một giọt nước kia rồi, chỉ mới nảy mần như thế cũng không đủ khiến nó kết qủa được.
Giống như hạt giống gen bình thường mấy tháng là có thể kết ra một mùa trái cây, gen nguyên thủy trong vòng mười năm có thể kết quả một lần.
Đây là hạt giống gen biến dị, đây chính là trăm năm trở lên mới có thể kết quả được, Long Huyết Cổ Thụ này đã sống lại, nhưng năm đó vị lão Dị Linh kia giống như cũng đã trồng mười năm, khoảng cách tới khi Long Huyết Cổ Thụ kết quả, ít nhất còn phải đợi mấy chục năm nữa.
Hiện tại cho dù nó sống lại, nếu như không thể nuôi dưỡng nó đến lúc kết quả, hiện tại sống lại cũng vô dụng, không bao lâu sau vẫn sẽ chết héo.
Không quá hai ngày, Long Huyết Cổ Thụ đã hoàn toàn sống lại, trên cành cây đã mọc đầy mầm non, dường như muốn bắt đầu sinh trưởng một lần nữa.
Thế nhưng lại qua hai ngày, Khúc Lan Khê và Sở Minh lại phát hiện, những mầm non Long Huyết Cổ Thụ vừa mọc ra lại bắt đầu héo rũ, dần dần có chồi rớt xuống.
- Hỏng bét, Long Huyết Cổ Thụ tại sao lại muốn chết rồi?
Sở Minh quá sợ hãi.
Khúc Lan Khê cười khổ nói:
- Tuy không biết Long Huyết Cổ Thụ vì sao sống lại, nhưng không có dinh dưỡng cung cấp cho nó, nó vẫn sẽ chết đi một lần nữa. Trừ phi chúng ta có thể tìm được máu tươi Huyết Lân Mãng tưới cho nó, nếu không cây này vẫn sẽ chết héo.
Sở Minh nghe nói như thế, lập tức như quả cầu da xì hơi, buồn bực nói:
- Đây không phải là mừng hụt một trận sao? Chúng ta chạy đi đâu tìm máu Huyết Lân Mãng bây giờ? Lão Dị Linh kia cũng là một Dị Linh cấp kỵ sĩ, so với kỵ sĩ Thanh Minh cũng chẳng kém bao nhiêu, lại có thân bất tử, kết quả vẫn chết trong Kim Cức Tùng Lâm kia, chúng ta đi vào bên trong săn giết Huyết Lân Mãng, đó chính là thập tử vô sinh.
Khúc Lan Khê hiển nhiên cũng nản chí:
- Tôi nghe nói bên trong Kim Cức Tùng Lâm có môt khu vực thần bí, ngay cả chỉ của kỵ sĩ Thanh Minh, vị Dị Linh quý tộc kia cũng không dám xâm nhập trong đó. Lão Dị Linh nhiều năm ra vào Kim Cức Tùng Lâm như vậy, cũng chỉ dám ở khu vực biên giới, kết quả vẫn xảy ra chuyện.
Sở Minh gật gật đầu:
- Tôi cũng từng nghe Dị Linh nói qua, trong Kim Cức Tùng Lâm có một vật thần bí, dù là Dị Linh đi vào cũng rất khó có thể sống sót, mặc dù Linh Hồn Chi Thạch ở trong Tí Hộ Sở, cũng không tránh khỏi tự bạo.
Hai người đều thở dài buồn bã, đi vào trong Kim Cức Tùng Lâm săn giết Huyết Lân Mãng hiển nhiên là hành vi không quá lý trí, hơn nữa bọn họ cũng không có thực lực như vậy.
Thế nhưng mắt thấy một cây gen biến dị vừa sống lại ở trong sân, giờ lại phải trơ mắt nhìn nó chết héo, hi vọng vừa mới dâng lên lại sắp mất đi, khiến trong lòng bọn họ hết sức khó chịu.
Hàn Sâm đột nhiên mở miệng nói ra:
- Tôi có hiểu một số phương pháp trồng cây, có thể thử trồng Long Huyết Thụ này.
Sở Minh lập tức bĩu môi nói:
- Đi đi đi, chớ có quấy rối, một chim non như cậu vừa tới không gian thứ ba Tí Hộ Sở, biết gì về cây gen, cậu cho rằng chỗ này là ở trong Liên Minh à? Đào cái hố tưới chút nước là có thể sống?
Khúc Lan Khê lại nhìn Hàn Sâm hỏi:
- Cậu thật sự biết trồng cây?
Hàn Sâm nói:
- Trước kia tôi có đi theo một vị giáo sư có nghiên cứu một số thực vật trong Tí Hộ Sở, nhưng đó là ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở, không biết có tác dụng với cây gen ở không gian thứ ba Tí Hộ Sở hay không, nhưng dù sao hai người đã không có biện pháp gì, nếu không cứ để cho tôi thử xem, tạm thời cứ coi là chữa ngựa chết thành ngựa sống đi.
- Cậu nói tới vị giáo sư nào?
Khúc Lan Khê lại hỏi.
- Tôn Minh Hoa, giáo sư Tôn.
Hàn Sâm trực tiếp đáp, lúc ấy hắn bảo về Tôn Minh Hoa, đúng là có đi theo ông học được không ít thứ, nhưng cũng chỉ là một số phương pháp phân biệt rõ thực vật, trồng cây thì khẳng định là chưa từng học qua.
Sở dĩ Hàn Sâm muốn thử một chút, tự nhiên là muốn dựa vào tinh thể thần bí tiết ra giọt nước sinh cơ.
- Giáo sư Tôn Minh Hoa đúng là một thầy giáo già đáng tôn kính, đáng tiếc ông chỉ làm giáo sư cố vấn, không ngờ cậu lại là học sinh của ông.
Khúc Lan Khê hơi kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm vội vàng khoát tay:
- Tôi không phải học trò của Giáo sư Tôn, chỉ là đi theo ông ấy học một chút mà thôi.
Khúc Lan Khê cũng không dây dưa chuyện này nữa, chỉ vào Long Huyết Cổ Thụ nói:
- Vậy cậu thử xem Long Huyết Cổ Thụ này, nếu như không có máu Huyết Lân Mãng, có phương pháp gì có thể nuôi sống nó không? Nếu như có thể, cho dù không kết quả cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể giúp nó sống là được.
- Lan Khê tỷ, chị thật sự tin tưởng hắn à? Sao có thể có chuyện không cần máu của sinh vật mà có thể sinh trưởng được, đó căn bản là chuyện không thể nào.
Sở Minh nói ra.
- Dù sao chúng ta cũng không có biện pháp khác, cứ để Tam Mộc thử một chút cũng không sao.
Khúc Lan Khê nói ra.
Hàn Sâm làm bộ đi đến trước Long Huyết Cổ Thụ, vòng quanh nó đánh giá một vòng, sau đó mới nói với Khúc Lan Khê:
- Tôi có thể thử một lần, nhưng nếu tôi thật sự nuôi trồng được Long Huyết Cổ Thụ, món nợ tôi hủy cây Mặc Ngọc Kiếm của hai người có thể xóa bỏ không?
- Nếu cậu thật sự có thể trồng được cây này, khoản nợ kia cũng không cần nói, sau này nếu có thể bán được một giá tốt, cũng có một phần của cậu.
Khúc Lan Khê nói ra.
- Vậy thì tốt, tôi sẽ cố sức thử một lần, hy vọng có thể có chút hiệu quả.
Hàn Sâm nói xong đã mang thùng rời đi.
- Cậu đi đâu đấy?
Sở Minh vội vàng gọi Hàn Sâm lại.
- Tôi đi tới con sông gần đây lấy chút nước, lập tức trở về.
Hàn Sâm đáp.
- Cậu múc nước làm gì? Không phải là cậu muốn dùng nước sông để tưới cho Long Huyết Cổ Thụ chứ?
Sở Minh mở to hai mắt nói.
- Đúng vậy, nếu đã không có máu Huyết Lân Thú, vậy cũng chỉ đành dùng nước thôi.
Hàn Sâm cười nói.
Sở Minh lập tức thở phì phò nói:
- Cậu thế này không phải là đang làm loạn sao? Đây là cây gen biến dị, cũng không phải cây thường ở trong Liên Minh, cậu tưới nước có tác dụng chó gì.
- Không tưới nước, hai người có máu dị sinh vật sao?
Hàn Sâm hỏi ngược lại.
Sở Minh lập tức nói không thành lời, đừng nói là máu Huyết Lân Thú, chính là máu sinh vật bình thường, bọn họ cũng không có.
Một chút dự trữ của bọn họ đều dùng vào cây Mặc Ngọc Kiếm rồi, hiện tại có thể tính là nghèo rớt mồng tơi, trước khi vườn trái cây kết quả, bọn họ không có gì để đi mua máu sinh vật nữa rồi.
- Lan Khê tỷ, chị cứ để hắn làm càn rỡ à? Tưới nước Long Huyết Thụ, thế mà hắn cũng nghĩ ra được, như thế nếu có thể sống được, sau này Sở Minh tôi sẽ gọi hắn là ông nội.
Nhìn Hàn Sâm mang theo thùng nước đi ra bờ sông, Sở Minh buồn bực nói.
- Cứ để hắn thử xem cũng không có hại gì.
Khúc Lan Khê mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận