Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 608: Thực Vật Thần Bí

Một con sinh vật to lớn ở phía xa vượt biển mà đi, quả thực giống như một hòn đảo nhỏ di động ở trên biển.
Hàn Sâm và Nữ Hoàng không dám thở mạnh, để cho đại kình ngư dần dần rời xa con sinh vật to lớn trên biển kia, hôm nay dị sinh vật có thể xuất hiện ở gần bọn họ đều cực kì khủng bố, nếu không cũng không thể bỏ qua khí tức của tiểu Ngân Hồ.
Hai người ở trên biển bị mất phương hướng gần nửa tháng, đây đã là lần thứ hai gặp được sinh vật như vậy, cũng may thoạt nhìn con sinh vật to lớn trên biển kia cũng không chú ý tới bọn họ, chỉ là bơi tới một phương hướng khác.
Chờ con sinh vật biển to lớn kia rời xa, hai người mới thở ra một hơi thật dài.
Lại đi thêm nửa ngày, Hàn Sâm đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển trước mặt xuất hiện một cái bóng màu xanh biếc, loáng thoáng nhìn tới hẳn là một hòn đảo.
- Lần này được cứu rồi, bên kia có một hòn đảo, cho dù bên trên không có ai, tìm một chút nước ngọt uống cũng tốt, những ngày này một mực uống máu cá, tôi đều sắp xuất hiện bệnh ghét máu rồi.
Hàn Sâm hưng phấn kêu lên.
Sắc mặt của Nữ Hoàng cũng hơi lộ ra một tia vui mừng, nào chỉ là Hàn Sâm, những ngày này một mực ăn cá sống uống máu cá, cô ta cũng đã rất khó chịu.
Khu vực màu xanh lá cây kia càng ngày càng gần, quả nhiên là một hòn đảo nhỏ, trên bề mặt thế núi phập phồng, mặc dù đều tương đối thấp lùn, nhưng mà vẫn sinh trưởng không ít thảm thực vật màu xanh.
Không có cây cối cao lớn, nhưng có thể nhìn thấy bên trên có một ít bụi cỏ mọc thành chuỗi quả nhỏ màu đỏ, nhìn giống như là từng chùm quả nho đỏ vô cùng mê người.
Nữ Hoàng triệu hồi ra một đôi cánh bay lên trên bầu trời nhìn thoáng qua, phát hiện hòn đảo này xác thực là không lớn, bên trên cũng không có dị sinh vật.
Hai người lúc này mới yên tâm lên đảo, Hàn Sâm nhìn những trái cây màu đỏ trên đảo đó, nghĩ thầm:
- Những trái cây màu đỏ này, sẽ không giống như nấm hương màu đỏ đấy chứ?
Nữ Hoàng đã tiến vào bên trong hòn đảo, ở trên núi nhỏ tìm được một cái ao nhỏ, rốt cục đã được uống nước ngọt.
- Cậu đang nhìn cái gì đấy?
Nữ Hoàng thấy Hàn Sâm ngồi xổm ở bên cạnh những bụi cỏ đó, nhịn không được nhíu mày hỏi.
- Tôi đang xem thử xem những trái cây này có thể ăn được hay không, tôi ăn cá có chút chán ngán rồi, muốn đổi chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Hàn Sâm nói.
- Đừng ăn bậy, vẫn nên kiếm chút ít cá về nướng đi.
Nữ Hoàng nói.
Mặc dù cô ta cũng chán ăn cá, nhưng mà thực vật ở Tí Hộ Sở không phải là đồ vật có thể tùy tiện ăn, những quả nhỏ đó thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhưng ăn vào rất có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
- Tôi thấy những trái này có lẽ không có vấn đề gì, có lẽ có thể ăn.
Hàn Sâm xem phải xem trái, dùng tri thức hắn học được từ chỗ giáo sư Tôn đến xem, những trái này có lẽ không có vấn đề gì.
Nữ Hoàng lười quan tâm tới Hàn Sâm, tự mình xuống biển bắt cá, có thể có chút thịt nướng đã không tệ rồi, so với ăn thịt sống không biết tốt hơn bao nhiêu lần, vẫn tốt hơn mạo hiểm ăn những trái cây màu đỏ kia.
Mặc dù Hàn Sâm cảm thấy những quả màu đỏ đó có lẽ không có vấn đề gì, nhưng lại không động thủ đi hái.
Hiện tại trong lòng hắn còn có một nghi vấn, những trái này hắn phán đoán là có thể ăn, nhưng mà vì sao trái cây ở nơi này chín ngon như vậy, nhưng không có dấu hiệu bị tàn phá qua, thậm chí ngay cả dấu vết dị sinh vật đặt chân cũng không có?
Trên đường đi tới đây, vẫn có thể nhìn thấy không ít dị sinh vật loài chim, trên hòn đảo nhỏ này lại không có dấu vết của dị sinh vật nào, rất có thể là có chút vấn đề gì đó.
Hàn Sâm nhịn không đi ăn những trái cây đó, đứng dậy dạo qua một vòng bên trên hòn đảo trước, muốn nhìn một chút xem nơi đây có gì dị thường.
Hòn đảo này không thể tính là lớn, dù là một người bình thường, đại khái dùng nửa ngày cũng có thể chạy một vòng, Hàn Sâm có thân thủ như vậy, đi một vòng tự nhiên là không cần quá nhiều thời gian, huống chi hắn còn cưỡi Kim Mao Hống.
Hòn đảo không lớn, hơn nữa thế núi ở trên đảo nhỏ có chút kỳ quái, những ngọn núi kia cũng không quá cao, chỉ khoảng hơn mười mét, hơn hai mươi mét, xa xa nhìn sang giống như là gai bên trên quả dứa nổi lên, hình dạng mấy ngọn núi khác đều xấp xỉ.
Hàn Sâm nhảy lên một ngọn núi nhỏ, nhìn sang núi nhỏ ở bốn phía, phát hiện ở trên một ngọn núi nhỏ cao nhất trong đó mọc ra một cây thực vật giống như là hoa sen.
Kích cỡ không khác hoa sen thông thường là bao, bên cạnh có bảy mảnh lá sen, chỉ nở ra một đóa hoa sen, trắng nõn như tuyết không nhiễm chút bụi nào.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hoa sen tự nhiên mọc ở trong nước đấy, ít nhất cũng là trong bùn ẩm, nào có mọc ở trên đỉnh núi như vậy, hiển nhiên thứ kia cũng không phải hoa sen thật sự.
Chỉ là thực vật mà thôi, Hàn Sâm cũng không cần phải sợ, ôm tiểu Ngân Hồ hướng về đỉnh núi kia mà đi, không bao lâu đã nhảy lên trên núi nhỏ, nhìn bảy mảnh lá sen cùng một đóa hoa sen kia.
Khoảng cách gần nhìn như vậy, xác thực càng giống như hoa sen, tầng tầng lớp lớp cánh hoa tuyết trắng tách ra, bên trong còn có một đài sen nho nhỏ to bằng cỡ nắm đấm, khác với đài sen thông thường màu xanh lá, cái đài sen này lại có màu tuyết trắng, hiện ra trạng thái bán trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có rất nhiều hạt sen màu đỏ máu, chỉ là còn rất nhỏ cũng không đầy đặn, hiển nhiên còn chưa thành thục.
Hàn Sâm đang xem xét tỉ mỉ, tiểu Ngân Hồ từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống, cái mũi nhỏ để sát vào đóa hoa sen kia hít hà, vô cùng nhân tính hóa mở trừng hai mắt, vây quanh hoa sen qua lại vòng vo vài vòng, cuối cùng lại nằm xuống ở bên cạnh hoa sen.
- Tiểu Ngân Ngân, mày có ý gì?
Hàn Sâm kỳ quái nhìn tiểu Ngân Hồ, nếu như tiểu Ngân Hồ muốn ăn, nó đã ăn ngay lập tức mới đúng, phương diện này nó chưa từng bao giờ khách khí qua.
Nhưng mà hiện tại xem bộ dáng của nó, giống như muốn ăn lại không ăn được, hiện tại lại nằm ở bên cạnh hoa sen, cũng không biết đến cùng là muốn làm gì.
- Chẳng lẽ mày muốn chờ nó thành thục?
Hàn Sâm hơi chút suy tư, liền nghĩ đến một loại khả năng, nhìn tiểu Ngân Hồ hỏi.
Thế nhưng mà tiểu Ngân Hồ sao có thể trả lời hắn, chỉ là híp mắt nằm ở đó bất động, giống như là chó giữ cửa trông coi bụi hoa sen kia.
Hàn Sâm nhìn thấy ở bờ biển có khói bốc lên, biết rõ Nữ Hoàng đã bắt cá trở về bắt đầu nướng, liền thò tay ôm lấy tiểu Ngân Hồ, nhưng mà tiểu Ngân Hồ lại tránh ra, ngồi xổm ở bên cạnh cây hoa sen kia không chịu đi.
- Cho dù mày muốn chờ nó thành thục, vậy cũng phải một thời gian ngắn nữa, ở đây lại không có những người khác tranh với mày, chúng ta đi trước ăn một chút gì rồi trở về.
Hàn Sâm vừa dụ dỗ vừa đưa tay ôm lấy tiểu Ngân Hồ.
Thế nhưng mà tiểu Ngân Hồ lại tương đối kiên quyết, như thế nào cũng không chịu cùng Hàn Sâm đi, chính là muốn trông coi cây hoa sen kia.
Hàn Sâm không thể làm gì khác, chỉ có thể tự mình trở về bờ biển, vừa đi vừa thầm tính toán trong lòng:
- Đóa hoa sen kia khẳng định là đồ tốt, nếu không loại chọn này lựa kia như Tiểu Ngân Ngân không có khả năng cố chấp chờ ở nơi đó như vậy.
- Không được, chỗ tốt không thể để cho Tiểu Ngân Ngân chiếm hết toàn bộ, mình đoán chừng nó chờ hạt sen bên trong thành thục, bằng không thì hiện tại đã trực tiếp ăn rồi, cần gì phải đợi. Như thế nào mới có thể từ trong tay Tiểu Ngân Ngân lấy được hạt sen đây? Nếu nó nóng nảy trở mặt với mình, mình thực sự không nhất định có thể thắng được nó.
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm phát sầu, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Tiểu Ngân Hồ một bước không rời thủ ở đó, nhất định sẽ ở lúc thành thục trước tiên ăn hết, muốn từ trong miệng của nó đoạt thức ăn, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận