Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl
Kiếm khí thật sự chém trúng Tần Uyên, nhưng nó bị chặn lại cách thân thể hắn ba thước, không thể chém vào thêm.
Chỉ thấy một bóng rồng như có như không đang bơi ngoài thân Tần Uyên, chặn kiếm khí vô hình của Ma Kiếm thần linh, mà các thành viên Ám Vương Đình này đều đang miệng niệm chú ngữ, giống như tín đồ thành kính.
Theo mấy trăm thành viên Ám Vương Đình niệm chú ngữ cùng với hắc khí trên người, toàn bộ thành Ngọc Bích đều phát sáng lên, trong thành †hị nhân tạo vĩ đại giống như ngọc bích, rất nhiều kiến trúc thế mà lại tản ra ánh sáng thần bí, cẩn thận nhìn lại, phát hiện ánh sáng này là rất nhiều chú văn.
Trên toàn bộ thành Ngọc Bích giống như có một con chân long vĩ đại đang uốn quanh, chân long kia tản mát ra ánh sáng, mơ hồ phù hợp với bóng rồng trên người Tần Uyên, khiến khí tức trên người Tần Uyên biến thành càng thêm khủng bố.
Hàn Sâm không khỏi nhíu mày, hiện giờ sức mạnh trên người Tần Uyên đã không chỉ là sức mạnh của một mình hắn, sức mạnh này thậm chí còn khủng bố hơn cả thần linh cấp Hủy Diệt.
Trong hoàng cung, Cảnh Chân Đế cũng vẻ mặt cổ quái, trong mắt có vẻ nghỉ ngờ, lại như mơ hồ có một chút hưng phấn: “Lão tổ lại bị đồn đến tình trạng này sao? Kể cả ước hẹn ly long đều mở ra! Xem ra thật sự bị ép đến bước đường cùng rồi.”
Toàn bộ thành Ngọc Bích đều bị kinh động, rất nhiều hộ gia đình xưa cũ sinh sống mấy đời ở thành Ngọc Bích đều vẻ mặt nghi ngờ mờ mịt nhìn kiến trúc cổ xưa ở gần đó.
Bên trong thành Ngọc Bích có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, cho dù thành thị phát triển như thế nào, nhưng kiến trúc cổ xưa này lại chưa từng bị dỡ bỏ đi.
Tứ hợp viện cổ xưa, miếu cổ cũ nát, bảo tháp do gạch đá xây thành, giáo đường loang lổ, tu đạo viện cũ kỹ, từng dãy nhà đá thấp bé, kiến trúc cũ kỹ này không hề hòa hợp với kiến trúc thời đại mới, lúc này đều tản ra ánh sáng khủng bố.
Trên quảng trường cũ nát cổ xưa, mỗi một tấm đá đều nở rộ ra ánh sáng và thần tức, giống như là sinh vật khủng bố đang trong ngủ say tỉnh lại.
Một cụ già vẻ mặt cổ quái nhìn tu đạo viện gần đó đang thần quang lộng lẫy, thì thào lẩm bẩm: “Hóa ra chuyện xưa mà cụ nội ta kể cho ta là thật, tu đạo viện cũ nát này thế mà lại thật sự là chỗ thần bí…”
Cư dân của thành Ngọc Bích đều mờ mịt nhìn các kiến trúc cổ xưa gần đó, thật sự khó mà tin được, kiến trúc tản ra ánh sáng thần thánh này là những phòng cổ cũ nát lúc nhỏ bọn họ thường xuyên đi vào trong đó chơi đùa, thậm chí đi tiểu trong đó.
Gần ngàn năm này Tần quốc càng ngày càng mạnh, rất hiếm khi sử dụng sức mạnh của ước hẹn ly long, kể cả cư dân mấy đời sống ở trong thành Ngọc Bích cũng chưa từng thấy cảnh tượng phát động đại trận ly long.
Trong miếu cổ truyền ra từng tiếng tụng kinh già nua. Trong phòng cũ, hình như có tiếng quỷ khóc.
Trong tu đạo viện, mơ hồ có thể nghe thấy được âm thanh cầu nguyện của phụ nữ.
Trong giáo đường, dường như có cha sứ đang cầu nguyện với thiên thần.
Mỗi một nơi đều thần bí, có sức mạnh khủng bố bùng nổ, khiến bóng dáng bàn long trên thành Ngọc Bích càng ngày càng lộng lẫy, mà bóng rồng trên người Tần Uyên cũng càng ngày càng chân thật, giống như có một chân long màu đen đang vờn quanh trên người hắn.
Ma Thần Kiếm Linh trong tay Hàn Sâm đã chém ra liên tiếp hơn mười kiếm, nhưng đều bị chân long màu đen trên người Tần Uyên ngăn cản, không thể chém thêm vào trong được chút nào.
Tần Uyên giống như chiếm được sức mạnh ban phước vô địch vậy, lại khủng bố đến không cách nào nghĩ ra nổi.
“Đế quốc Đại Tần đã trở thành một trong bảy đế quốc, truyền thừa không biết bao nhiêu trăm triệu năm, quả nhiên không phải là nhỏ, thành Ngọc Bích có được sức mạnh như vậy thủ hộ, chỉ sợ chỉ mạnh không yếu hơn Thần miếu cấp Hủy Diệt, ta vẫn khinh thường bảy đế quốc đã truyền thừa không biết bao nhiêu trăm triệu năm này rồi…” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
“Hàn Sâm, ngươi khi quân lộng quyền, kết đảng mưu lợi riêng, đố ky, giết hại trung lương, mê hoặc thái tử, còn định mưu đoạt bảo vật trấn quốc của Tần quốc ta, thật sự tội ác tày trời, tội không thể tha, tội này nên giết.” Tân Uyên đứng lơ lửng trên chín tầng trời, rồng đen quấn quanh trên người, giống như thần linh nhìn xuống Hàn Sâm, từng tiếng †hần âm chấn động thiên hạ, giống như tiếng thần phạt.
Cư dân và rất nhiều quý tộc vốn đã bị cảnh tượng kỳ lạ của những kiến trúc này dẫn đến thành Ngọc Bích, lúc này đây xem như rõ ràng, nghe như rõ ràng.
Bởi vì Hàn Sâm có danh nịnh thần, trước đó cũng đã truyền khắp thành Ngọc Bích, lúc này đây dân chúng bình thường nghe được âm thanh thẩm phán giống như thần linh, có ấn tượng vào trước làm chủ, đều căm hận trong lòng, không ít người đang kêu to khẩu hiệu giết nịnh thần.
Các “Trung thần” vốn hận Hàn Sâm thấu xương càng kêu to khẩu hiệu “Trời xanh có mắt, chém giết nịnh thần” vân vân, trong lúc nhất thời toàn bộ thành Ngọc Bích đều muôn người đồng lòng, đồng tâm hiệp
lực muốn giết nịnh thần.
Tuy rằng biết rõ Tần Uyên đang đổi trắng thay đen, nhưng Hàn Sâm không định giải thích rõ ràng, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Uyên đang lơ lửng trong không trung.
Lúc này Tần Uyên quả nhiên không thể nhìn kỹ, thân hình hùng tráng, tóc bạc như tuyết, trên người thần quang lộng lẫy, ngoài thân có rồng đen vờn quanh, giống như chiến thần hộ quốc của Tần quốc.
“Hàn Sâm, ngươi có lời nào để nói?” Tần Uyên từ trên cao nhìn xuống Hàn Sâm.
Trong hoàng cung, nhìn Tần Uyên ở trên chín tầng trời, vẻ mặt Cảnh Chân Đế do dự không thôi, hình như có chuyện gì khó có thể đưa ra quyết định.
“Phụ hoàng, van ngài cứu Hàn Sâm đi, hắn không phải là người xấu, cũng chưa bao giờ làm chuyện xấu gì, đều do nhi thần không tốt, luôn lôi kéo hắn càn quấy, những chuyện này đều không liên quan gì đến Hàn Sâm…” Tần Bạch chạy vào, mang theo âm khóc quỳ gối trước mặt Cảnh Chân Đế cầu khẩn nói.
Tần Bạch đã biết được một chút ít về sự đáng sợ của lão tổ, nhưng hiện giờ lại làm ra thế trận lớn như vậy, trong lòng Tần Bạch thật sự sợ hãi.
Cảnh Chân Đế nhìn Tần Bạch, không nói gì, nhưng ánh mắt đã dần dần trở nên kiên nghị.
“Bạch nhi, đỡ cha xuất cung.” Cảnh Chân Đế đứng dậy, ánh mắt dần đã biến thành mãnh liệt, gần từng chữ chậm rãi nói: “Cứu… Hàn… Sâm…
Hắn không phải vì Hàn Sâm mà xuất cung, hắn còn vì con trai độc nhất Tần Bạch, Tần Uyên chưa diệt trừ, sau khi hắn chết, sợ rằng Tần Bạch khó mà nắm quyền hoàng đế được.
Tần Bạch mừng rỡ, vội vàng đứng lên đỡ Cảnh Chân Đế, trên mặt còn vương nước mắt.
Hai cha con mặc trang phục bình thường rời khỏi hoàng cung, chỉ có một gã nội thần đi theo bên cạnh, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Cảnh Chân Đế chưa khỏi trọng thương, đi không hề nhanh, hơn nữa đi được một đoạn lại dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, sau khi ho xong lại thu khăn lại, không để Tần Bạch nhìn thấy.
“Phụ hoàng, ngài không sao chứ?” Tần Bạch lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, phụ hoàng con còn chưa đánh hạ giang sơn vô ưu cho con, không có việc gì.” Cảnh Chân Đế cười nói: “Đi thôi, lại không nhanh sẽ không kịp cứu Hàn Sâm.”
Nghe được chuyện cứu Hàn Sâm, Tần Bạch lại vội vàng hỏi: “Chúng ta phải làm gì mới có thể cứu được Hàn Sâm vậy? Phải đi ngăn cản lão tổ sao?”
“Không cần, người chúng ta muốn đi ngăn cản không phải là hắn.” Cảnh Chân Đế ánh mắt thâm thúy nhìn một miếu cổ nơi xa, kêu Tần Bạch đỡ hắn đi về phía miếu cổ.
“Hoàng đế Tần thị Cảnh Chân và con trai Tần Bạch bái kiến tổ tiên, thỉnh cầu tổ tiên thu hồi long khí.” Cảnh Chân Đế mang theo Tần Bạch đi đến trước miếu cổ, kéo Tần Bạch quỳ gối trước thềm đá, vái ba vái sau đó mới nói.
Hết chương 3240.
Bạn cần đăng nhập để bình luận