Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2301. Mời chào

“Một gen dị chủng cấp Công Tước một ly trà, rất hân hạnh được phục vụ.” Hàn Sâm nói một cách rất lịch sự.
Bạch Thương Lãng hơi ngây người một chút, rồi lập tức cười lên: “Được, được, được, ta thích những người có tham vọng.”
Nói rồi, Bạch Thương Lãng thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói: “Ta muốn ngươi, ra giá đi.”
“Một trăm gen dị chủng cấp Vương.” Hàn Sâm nói.
“Được, giá này rẻ, ta chấp nhận cái giá này.” Bạch Thương Lãng không chút do dự, trực tiếp gật đầu nói.
“Một năm.” Hàn Sâm lại nói tiếp.
Bạch Thương Lãng lập tức hơi kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, một trăm gen dị chủng cấp Vương, đối với Thập tứ hoàng tử của tộc Hoàng Cực như hắn thì không phải là con số lớn.
Nhưng dùng một trăm gen dị chủng cấp Vương đổi lấy thời gian một
năm của một Công Tước, từ trước đến nay chưa từng có chuyện này,
đừng nói đến đổi một năm, cho dù mua luôn một Công Tước cũng đủ rồi.
“Nếu mua vĩnh viễn thì giá thế nào?” Bạch Thương Lãng cũng không tức giận, lại tiếp tục hỏi.
“Một trăm gen dị chủng cấp Vương một năm, muốn mua bao nhiêu năm cũng được, dựa theo cái giá này mà nhân lên.” Hàn Sâm nghiêm túc nói.
Bạch Thương Lãng cười, lấy ra một tấm lệnh phù từ trong lòng đặt lên bàn nói: “Dùng cái này để đổi lấy một trăm năm của ngươi, ngày mai ta sẽ đi, có tới hay không, tự ngươi quyết định.”
Nói rồi, Bạch Thương Lãng đứng dậy rời đi, không chút lưu luyến nào.
Hàn Sâm nhìn tấm lệnh bài được đặt ở trên bàn, chỉ thấy đó là một lệnh bài làm bằng ngọc bích, to hơn bàn tay, hiện hình thái nhị long hí châu, mặt chính của lệnh bài có khắc hai chữ Thương Lãng.
“Đây là lệnh bài ky sĩ thân vệ của thập tứ ca, trước đây ít nhất cũng phải là cường giả cấp Vương mới có tư cách đảm nhiệm chức ky sĩ thân vệ của huynh ấy.”
Bạch Vi không đi vội mà đứng ở đó nhìn Hàn Sâm nói.
“Ta chỉ là một Công Tước của một tộc nhỏ, hình như không đáng để nhận sự đặc cách của thập tứ hoàng tử điện hạ, có đúng không?” Hàn Sâm ngắm nghía tấm lệnh bài rồi nói.
“Mục đích chủ yếu mà thập tứ ca đến nơi này là muốn mời sư phụ của ngươi, Đao Phong nữ hoàng, nhưng đáng tiếc đã bị từ chối rồi, cho nên lùi lại mà cầu người khác, hi vọng có thể dẫn đệ tử của Đao Phong nữ hoàng là ngươi đi.” Bạch Vi ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Có thể thấy được ngươi đã chọc huynh ấy tức giận rồi.”
“Hết cách rồi, dù sao không thể bởi vì người khác tức giận thì tặng không được, đúng không?” Hàn Sâm nhún vai nói.
“Lấy ra đây.” Bạc Vi đột nhiên giơ tay lên, đưa đến trước mặt Hàn Sâm, rồi nói.
“Cái gì?” Hàn Sâm giả vờ kinh ngạc nhìn Bạch Vi nói.
“Bớt bày ra dáng vẻ này đi, trả lại tổ chim bất tử đây.” Bạch Vi hừ lạnh một tiếng nói.
“Ngươi lại không đem đi được, ta đưa cho ngươi thì có tác dụng gì?” Hàn Sâm thầm kêu khổ trong lòng, hiện tại tổ chim đã bị Tiểu hồng điểu làm hỏng rồi, cho dù hắn muốn trả lại cũng không trả được.
“Có thể đem đi được hay không là chuyện của bản thân ta, ngươi chỉ cần trả lại đồ là được rồi.” Bạch Vi lạnh lùng nói.
“Ta cũng muốn trả, nhưng lần trước xảy ra chuyện nên thứ đồ đó đã bị làm hỏng rồi.” Hàn Sâm dang tay ra, nói với vẻ mặt ngại ngùng.
Bây giờ tổ chim đã không còn rồi, có giấu cũng không giấu được, Hàn Sâm chỉ có thể thành thật nói ra.
Bạch Vi nghe Hàn Sâm nói như thế, liền cười phá lên, nhíu đôi mắt hình trăng khuyết, nhìn Hàn Sâm nói: “Ngươi muốn quyt nợ sao? Ngươi phải biết rằng nợ của Bạch gia chúng ta không dễ quyt như thế đâu.”
Bạch Vi đương nhiên không tin rằng tổ chim bất tử cấp Thần Hoá lại dễ dàng bị phá hỏng như thế, cho dù là cường giả Thần Hoá cũng rất khó làm tổn hại nó được.
“Là thật đó, từ trước đến giờ ta luôn không biết gạt người.” Hàn Sâm lộ vẻ mặt chân thành nhìn Bạch Vi, trong đôi mắt viết đầy vô tội.
Bach Vi bĩu môi, trợn trắng mắt, rõ ràng là vô cùng khinh thường câu nói mà Hàn Sâm vừa nói.
“Không trả lại cũng được, làm ky sĩ thân vệ của ta, xem như là gán nợ.” Bạch Vi tự rót cho mình một ly trà, nhàn nhã giống như một bà chủ đến thu tiền thuê.
“Mười năm.” Hàn Sâm cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn.
Bạch Vi rất rõ ràng, lại bĩu môi, uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Đây chỉ là tiền lãi mà thôi, khi nào trả lại tổ chim bất tử cho ta, lúc đó ngươi đều có thể rời đi, ta không cản ngươi.”
“Như vậy cũng được?” Hàn Sâm nháy mắt nói.
Bạch Vi cười nói: “Trả lại tổ chim bất tử cho ta hay làm ky sĩ thân vệ của ta, ngươi tự chọn đi, con người ta từ trước tới nay đều không thích ép buộc người khác làm chuyện họ không thích.”
Hàn Sâm không nói rằng hắn không muốn chọn cả hai lựa chọn, bởi vì điều đó là không thể. Nếu hắn thật không trả cái gì, cho dù Bạch hoàng không đích thân đến đây đòi nợ, thì cũng phái hai vị cường giả Thần hoá qua đây, Hàn Sâm cũng không đỡ nổi.
Bạch Vi im lặng một lát rồi lại nói thêm: “Thực ra ngươi cũng không có sự lựa chọn nào khác, thập tứ ca không phải là một người sẽ dễ dàng từ bỏ như thế. Ta có thể đánh cược với ngươi, nếu ngươi không làm ky sĩ thân vệ của ta, huynh ấy chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để giữ ngươi lại bên cạnh, nhưng mục đính chủ yếu của huynh ấy vẫn là sư phụ của ngươi, Đao Phong nữ hoàng, chẳng qua chỉ muốn dùng ngươi làm ván cầu mà thôi.”
Dừng một chút, Bạch Vi mới nói tiếp: “Ít nhất ta thật lòng muốn người ngươi, mà không phải bởi vì sư phụ của ngươi.”
“Xem ra ta đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi.” Hàn Sâm đưa tấm lệnh bài cho Bạch Vi: “Giúp ta trả lại cái này cho thập tứ hoàng tử điện hạ”
Nếu Bạch Vi đã muốn hắn, vậy thì rắc rối Bạch Thương Lãng này đương nhiên phải do chính Bạch Vi tự đi giải quyết rồi.
Bạch Vi lấy lại lệnh bài, ánh mắt chuyển động, nhìn xung quanh, nói: “Còn con gái và em gái của ngươi thì sao? Cũng có thể đưa bọn họ theo, ta không để ý dẫn thêm mấy người nữa đâu. Tuy không thể cho bọn họ danh hiệu ky sĩ thân vệ được, nhưng mà về mặt đãi ngộ, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.”
“Ý tốt của ngươi ta xin nhận.” Hàn Sâm trực tiếp từ chối Bạch Vị, chuyến đi đến tộc Hoàng Cực lần này nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Tuy rằng đây cũng là một cơ hội, nhưng Hàn Sâm sẽ không đồng ý để đám người Hàn Mộng Nhi đi mạo hiểm, vẫn quyết định chỉ dẫn Bảo Nhị, Huyết Kì Lân và Tiểu hồng điểu đi cùng.
Bạch Vi không nói gì nữa, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài từ trong túi đưa cho Hàn Sâm.
Đó là một tấm lệnh bài màu trắng, bên trong có huyết hoa, ở chính giữa có khắc một chữ Vi, được chế tạo đơn giản mà tỉnh tế.
Hàn Sâm biết đây là lệnh phù ky sĩ thân vệ của Bạch Vị, liền đưa tay ra nhận lấy, vừa ngắm nghía vừa nói: “Ky sĩ thân vệ của hoàng nữ phải làm những gì? Không phải là đi khắp nơi uống trà dạo chơi cùng ngươi, hay là quan tâm đến bữa ăn hàng ngày của ngươi đấy chứ?”
Bạch Vi nhíu cái mũi nhỏ nhắn lại: “Ngươi cho rằng con cháu của hoàng gia đều là những người ăn no rãnh rõi, không có việc gì làm đi bắt nạt kẻ yếu sao? Hoàng tử hoàng nữ trong Hoàng Cực tộc ta rất nhiều, nếu muốn có được lợi ích, thì bắt buộc phải dựa vào thực lực của chính mình mà đi tranh, đi đoạt. Nếu không, cho dù là hoàng tử hoàng nữ, có thể còn không bằng cả một quý tộc Hoàng Cực bình thường.”
“Tàn khốc như vậIsao?” Hàn Sâm không tin lắm, nói.
Bạch Vi nói: “Phụ hoàng một lòng tin tưởng đạo lí cá lớn nuốt cá bé, vì vậy từ lúc nhỏ liền đã dạy bảo chúng ta như thế. Tất cả mọi thứ mà bình thường chúng ta có được cũng không khác gì mấy con cháu của đám quý tộc tộc Hoàng Cực. Cho dù có tốt hơn một chút thì cũng rất có hạn. Còn những đồ ngoài mức quy định khác thì bắt buộc phải lấy thành tích tương ứng ra để đổi, nếu không nỗ lực, thì rất có thể còn không bằng đám con cháu của vương công bình thường. Những việc mà ngươi cần làm rất nhiều, nhưng những thứ nên thuộc về ngươi, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Những lợi ích mà ngươi tranh giành được cho ta, ta sẽ chia cho ngươi một phần, cụ thể được quyết định bởi công lao của ngươi rồi.”
Hết chương 2301.
Bạn cần đăng nhập để bình luận