Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1941. Phật tử Thất Linh

Hàn Sâm không tiếp tục giải thích nữa, đi theo đoàn người tiến vào sa mạc.
Ban đầu có rất nhiều người nhưng càng đi vào thì có nhiều người chịu không nổi nên dừng lại hoặc quay trở về.
Bên trong Cực Lạc Tịnh Thổ hoàn toàn không phân biệt ngày và đêm, vầng mặt trời chói chang luôn rọi trên đỉnh đầu, đi mười mấy tiếng mà nó vẫn chẳng hề có ý định hạ xuống.
Đúng như Hải Nhi nói, Cực Lạc Âm ngày càng làm cho người ta khó mà cưỡng lại được, không lâu sau, Hàn Sâm thấy nhiều sinh vật có sức mạnh ý chí khá yếu ớt ở bên cạnh mình đã bắt đầu nhảy múa theo Cực Lạc Âm.
Một Tượng nhân thân hình to lớn đang nhảy múa trên cồn cát, trông thật buồn cười nhưng lại khiến người ta có chút cảm giác rùng mình.
Bởi vì hiện tại có rất nhiều người đi cùng nên nếu có ai không cưỡng lại được sự mê hoặc của Cực Lạc Âm thì còn có người bên cạnh thức tỉnh.
Không ít người không cưỡng lại nổi sự mê hoặc của Cực Lạc Âm hoặc không nhìn thấy hi vọng thì đi trở về để không phải chôn xương tại đây.
Cực Lạc Âm hầu như không ảnh hưởng gì đến Hàn Sâm cả, chỉ là nó cứ vang bên tai làm cho hắn có chút khó chịu.
Hải Nhi cứ hỏi Hàn Sâm suốt, đến khi nào thì cùng hội hợp với Phật nữ Bất Ngữ, Hàn Sâm đã lười trả lời vấn đề này.
Thế nhưng Hải Nhi ở bên cạnh cứ hỏi không ngừng, Hàn Sâm nhịn không được nhíu mày hỏi vặn lại: “Rốt cuộc là vì sao mà ngươi nhất định cho rằng ta có quan hệ với Phật nữ Bất Ngữ vậy?”
Hải Nhi bĩu môi, đáp: “Ta cũng là phụ nữ, ánh mắt Phật nữ Bất Ngữ nhìn ngươi không lừa được ta đâu, các ngươi chắc chắn có vấn đề, ngươi dám thề với trời đất là các ngươi không có chuyện gì không?”
Hàn Sâm nhun vai, không còn gì để nói, tiếp tục cất bước về phía trước.
Biển cát vô biên vô tận và không có màn đêm. Vì không biết bỉ ngạn nằm ở hướng nào nên rất nhiều người chọn hướng đi khác nhau nhưng đa số đều tin rằng cứ đi về phía trước tức là đi về hướng tây thì sẽ đến được bỉ ngạn.
Hàn Sâm cũng đi về hướng tây. Tuy nhiên theo thời gian, những sinh vật đi bên cạnh hắn ngày càng ít đi, dù sao sa mạc cũng thật sự quá lớn.
Gần năm mươi giờ sau, bên cạnh Hàn Sâm ngoài trừ Hải Nhi ra thì không còn bất kì sinh vật nào khác nữa.
Hải Nhi vừa đi vừa quan sát xung quanh nói: “Hàn Sâm, hiện tại chỗ này đã không còn sinh vật nào nữa, Phật nữ Bất Ngữ sắp tới rồi đúng không?”
Hàn Sâm coi như không nghe thấy gì, vuốt ve Phao Phao trên vai, nói: “Chắc ngươi cũng mang theo Huyễn tộc vào đây đúng không, chúng có tác dụng gì?”
Hải Nhi tức giận nói: “Còn tác dụng gì nữa, Huyễn tộc không bị ảnh hưởng bởi Cực Lạc Âm có thể lợi dụng bọn chúng phân tán lực chú ý để tránh tâm trí rơi vào cảnh cô quạnh, như vậy sẽ rất khó bị Cực Lạc Âm mê hoặc.”
“Thì ra là thế.” Thật ra, Hàn Sâm đã nghĩ đến điều đó, chỉ là muốn xác nhận lại với Hải Nhi thôi.
“Ngươi đừng có đánh trống lảng với ta, rốt cuộc bao giờ Phật nữ Bất Ngữ mới đến hả?” Hải Nhi tin chắc Phật nữ Bất Ngữ nhất định sẽ đến.
Hàn Sâm đang định nói gì đó thì nhìn thấy phía xa xa có một bóng người đi về hướng này, hai người không khỏi quay đầu cùng nhìn sang, họ nhìn thấy một vị Phật tộc mặc áo choàng trắng, cái đầu trọc cực kì bắt mắt dưới ánh Mặt Trời.
“Ta nói đã nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm mà.” Hải Nhi đắc ý nói.
“Ngươi nhìn rõ một chút đi, kia là một Phật tử không phải là Phật nữ Bất Ngữ.” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vị Phật tử kia nói.
“Còn giả vờ với ta? Vị Phật tử kia là do Phật nữ Bất Ngữ phái tới đón ngươi đúng không? Ngươi nghĩ lừa được ta chắc, không có cửa đâu.” Hải Nhi bày ra vẻ mặt ngươi không lừa được ta đâu.
Sắc mặt Hàn Sâm không được tốt lắm, khoé mắt khẽ co giật vì hắn cảm nhận được sát ý như có như không trên người vị Phật tử kia.
“Chúng ta đi mau.” Hàn Sâm xoay người định rời đi.
“Ngươi đừng đùa.” Hải Nhi vừa nói một câu đã thấy Hàn Sâm quay người chạy đi, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Sau đó, Hải Nhi lại nhìn thấy vị Phật tử ở xa kia cũng tăng tốc độ giống như mũi tên mà lao tới, bỗng cảm thấy sai sai, thi pháp đuổi theo Hàn Sâm.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vị Phật tử kia không phải tới đón ngươi sao?” Hải Nhi vừa chạy vừa hỏi.
“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta và Phật nữ Bất Ngữ không có bất kì quan hệ gì.” Hàn Sâm nhắc lại lần nữa.
Hải Nhi quay đầu nhìn thoáng qua đã thấy bóng dáng của Phật tử kia càng đuổi càng nhanh, cách bọn họ ngày càng gần, không khỏi hoảng hốt: “Coi như ngươi và Phật nữ Bất Ngữ không có bất kì quan hệ gì nhưng cũng không đến mức bị người Phật tộc truy đuổi chứ? Nhất định là chuyện của ngươi với Phật nữ Bất Ngữ bị phát hiện cho nên bọn họ mới phái người tới bắt ngươi.”
Nói đến đây, Hải Nhi ồ lên một tiếng, sau đó lập tức kêu: “Phật tử Thất Linh, đó là Phật tử Thất Linh, ta đoán không sai mà, chuyện ngươi với Phật nữ Bất Ngữ bị bại lộ, Phật tộc phái Phật tử Thất Linh đến để giết ngươi.”
“Ngươi nhận ra vị Phật tộc kia?” Hàn Sâm hỏi.
Mặc dù hắn không biết tại sao người của Phật tộc muốn truy đuổi hắn và còn có ý định giết hắn, nhưng nếu đó là kẻ thù thì có thể hiểu được một chút.
“Ngay cả Phật tử Thất Linh mà ngươi cũng không biết sao? Hắn là con thứ bảy của Phật Vương thế nhưng Bất Ngữ Phật Vương lại không truyền ý chí của mình cho hắn mà ngược lại truyền cho Phật nữ Bất Ngữ. Không phải vì thiên tư của Phật tử Thất Linh không cao mà là vì thiên tư của hắn quá cao. Bất Ngữ Phật Vương sợ ý chí và kinh nghiệm của mình sẽ giới hạn tương lai của hắn cho nên mới không truyền lại cho hắn. Nhiên Đăng Thủy Tổ mấy vạn năm chưa nhận đệ tử nào, vài chục năm trước đã phá lệ nhận Phật tử Thất Linh, bây giờ hắn đã là thân phận Hầu Tước.”
Hải Nhi vừa nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Chắc chắn là chuyện của ngươi với Phật nữ Bất Ngữ bị bại lộ nên Phật tử Thất Linh mới tới giết ngươi, chuyện này không liên quan đến ta, ta đi trước đây.”
Hải Nhi nói xong thì chuyển hướng chạy sang bên khác, muốn vạch rõ ranh giới, kéo dài khoảng cách với Hàn Sâm, không để hắn liên lụy đến mình.
Hàn Sâm chợt nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên tăng tốc, nắm lấy cổ áo của Hải Nhi, nhấc bổng lên rồi xách nàng tiếp tục chạy về phía trước.
“Ngươi làm gì vậy? Dù sao chúng ta cũng là bạn, ngươi muốn hại ta à.” Hải Nhi vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay của Hàn Sâm.
“Dù sao ta cũng là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, Phật tộc và tộc Rebet vẫn luôn giữ quan hệ ngoại giao tốt đẹp, bất kể bọn họ muốn giết ta vì nguyên nhân gì, ngươi nghĩ Phật tử Thất Linh sẽ để tin tức ta bị giết truyền ra ngoài ư?”
Hải Nhi hơi ngẩn ra, không giãy dụa nữa nhưng lại có chút không phục mà nói: “Vậy chúng ta chia ra chạy, chắc hắn sẽ không đuổi theo ta đâu nhỉ? Dù sao cũng tốt hơn chết cùng ngươi.”
“Ngươi chỉ là một Tử Tước, nếu như ta là Phật tử Thất Linh, cứ giết ngươi trước sau đó lại đuổi theo ta cũng không muộn.” Hàn Sâm nói. “Nói như ngươi rất lợi hại vậy, ngươi cũng chỉ là một Tử Tước giống ta mà thôi.” Hải Nhi bĩu môi nói.
Nhưng vừa nói xong, nàng bỗng cảm thấy mình bị Hàn Sâm kẹp ở dưới nách, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, gió thổi khiến nàng gần như không thể mở mắt nổi.
“Sao lại nhanh như vậy được?” Hải Nhi thầm thấy kinh hãi .
Hết chương 1941.
Bạn cần đăng nhập để bình luận