Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2554. Phong Chỉ Huyền.

Bởi vì có Vương giả đã truyền hình ảnh nơi này ra ngoài, rất nhiều cường giả của các chủng tộc trong vũ trụ có thể nhìn thấy tình hình nơi đây. Một câu nói của Minh Nguyệt gần như đã khiến cho hình ảnh của Hàn Sâm gần sát đầu gấu vũ trụ, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi hận không thể đánh bại Hàn Sâm để giải cứu hai người đẹp.
Tất nhiên, về cơ bản, những người phấn khích như vậy đều là những người trẻ tuổi không có tư cách để tiến vào Lĩnh Vực Hạch Tâm. Những Vương giả chân chính vây xem trong lĩnh vực thì lại không một ai ra tay.
“Lời này của cô nương là thật sao?” Ánh mắt của Phong Thu Xuyên sáng lên, hào hứng hỏi.
“Nếu ngươi không tin thì tại sao lại hỏi ta?” Minh Nguyệt bĩu môi nói.
“Tại hạ đương nhiên tin tưởng cô nương.” Phong Thu Xuyên gật đầu lia lịa, sau đó quay sang nói với Hàn Sâm: “Xin các hạ đấu với ta một trận, nhưng các hạ cứ yên tâm, ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh của nàng mà đánh bại ngươi thôi, ta sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của ngươi…”
“Tên này thực sự rất tự tin.” Hàn Sâm dở khóc dở cười, hắn đưa mắt sang Phong Thu Xuyên, nói: “Muốn ta đánh với ngươi một trận cũng không phải là không thể, nhưng nếu ngươi thắng thì có thể nhìn thấy mỹ nhân, ta đánh với ngươi thì có ích lợi gì chứ?”
“Điều này cũng đúng, ngươi muốn lợi ích gì?” Thế mà Phong Thu Xuyên lại gật đầu đồng ý.
Hàn Sâm hơi giật mình, hắn thật sự không ngờ Phong Thu Xuyên lại nói như vậy, nhìn vào hai mắt Phong Thu Xuyên, cảm thấy người này thật thú vị.
Sau khi cân nhắc một lát, Hàn Sâm lại nói: “Nếu ngươi thua, thì phải kéo xe hộ tống ta như hắn, có được không?”
“Được thôi.” Phong Thu Xuyên đồng ý không chút do dự, như thể hắn căn bản không hề nghĩ đến việc mình sẽ thua.
Cơ thể Hàn Sâm khẽ di chuyển, liền bay xuống từ chiếc xe đồng cổ. Hắn đứng trên không trung, cách chỗ của Phong Thu Xuyên mười mét.
Phong Thu Xuyên nhìn Hàn Sâm và nói: “Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ dùng đi, nếu ngươi có thể làm ta bị thương, thì coi như ngươi thắng.”
“Giọng điệu này… Còn ngông cuồng hơn cả ta…” Hàn Sâm nhìn Phong Thu Xuyên từ trên cao, thấy cung tên mà Phong Thu Xuyên mang theo phía sau lưng, hắn nói: “Vậy thì hãy cho ta mượn cung tên của ngươi để sử dụng, ta bắn ngươi vài mũi tên. Nếu ngươi tránh được, vậy thì xem như là ta thua.”
“Bà nó, tên này thật không biết xấu hổ, chắc chắn hắn đã biết cung tên của Phong Thu Xuyên là bảo vật Thần Hóa Phong Chi Huyền của tộc Ngải Tri, nên muốn lừa lấy bảo vật.”
“Còn có thể chơi như vậy sao? Phong Thu Xuyên có phải là kẻ ngốc không vậy?”
“Không cần nói đến việc không thể cho người khác mượn bảo vật Thần Hóa. Cho dù có thể mượn, cũng không thể cho đối thủ mượn được.”
Trong khi mọi người đang phỉ nhổ, thì nhìn thấy Phong Thu Xuyên đã tháo cây cung đang đeo trên lưng xuống, ném thẳng về phía Hàn Sâm.
“Thực sự cho mượn kìa…” “Mẹ nó chứ, Hàn Sâm kiếm lời to rồi, chạy mau.”
“Còn đánh cái gì nữa chứ? Đồ kiếm cơm của hắn đã bị đối thủ lừa lấy mất rồi.
“Bắt đầu đi, muốn bắn gì thì bắn, cứ bắn cho đến khi ngươi hài lòng.” Phong Thu Xuyên bày ra vẻ không quan tâm, nhìn Hàn Sâm rồi nói.
Hàn Sâm bắt được cung tên và bao đựng mũi tên, thấy có tổng cộng mười mũi tên trong bao đựng, liền nói với Phong Thu Xuyên: “Ở đây chỉ có mười mũi tên, ta sẽ bắn ngươi mười mũi. Nếu ta không bắn trúng tất cả, thì xem như là ta thua.”
Phong Thu Xuyên gật đầu nói: “Nếu có một mũi tên của ngươi chạm vào người của ta, thì ta thua.”
Hàn Sâm không nói thêm gì nữa, cầm cây cung của Phong Thu Xuyên.
Kiểu dáng của cây cung rất bình thường, thân cung hình như được làm bằng dây mây già, kiểu cung tên cổ xưa. Dây cung là một sợi gân nửa trong suốt, mỏng như sợi tóc, nhưng cực kỳ co giãn. Hàn Sâm cũng không nhận ra đó là loại gân của sinh vật nào.
Trong khoảnh khắc Hàn Sâm cầm cung, vẻ mặt của Phong Thu Xuyên đã cứng lại, bởi vì ngay khi Hàn Sâm cầm cung, hắn đã có thể thấy rằng Hàn Sâm không chỉ thực sự hiểu về cung tên, mà còn là một bậc †hầy về phương diện bắn cung.
Lý do khiến Phong Thu Xuyên đưa cung tên của mình cho Hàn Sâm một cách dễ dàng như vậy không phải là vì hắn ngu ngốc.
Mà trái lại, Phong Thu Xuyên không những không ngu ngốc mà còn rất thông minh, cây cung Phong Chi Huyền kia không phải ai cũng có thể sử dụng. Đó là dị bảo bí truyền đứng đầu của tộc Ngải Tri, chỉ có huyết mạch của tộc Ngải Tri mới có thể kích hoạt Phong Chi Huyền.
Hơn nữa, Phong Chi Huyền có linh tính rất mạnh. Hắn đã được Phong Chi Huyền tán thành từ lâu, cho dù Phong Chi Huyền có bị người khác lấy đi thì cũng không thể sử dụng được. Dù Hàn Sâm có thực sự cướp được Phong Chỉ Huyền thì cũng vô ích. Nếu hắn sử dụng Phong Chi Huyền, không những không được giúp đỡ mà còn có thể bị thương bởi nó.
®ó là lý do tại sao Phong Thu Xuyên lại thể hiện ra phong thái thoải mái hào phóng như vậy trước mặt hai người Minh Nguyệt. Điều này có thể để lại ấn tượng tốt cho hai người Minh Nguyệt. Nếu Hàn Sâm thực sự dùng Phong Chi Huyền để bắn hắn thì đến lúc đó hắn còn chẳng cần phải động tay động chân, Hàn Sâm không những không thể bắn trúng hắn, mà trái lại còn bị thương bởi Phong Chi Huyền.
Nhưng nhìn thấy Hàn Sâm cầm cung, Phong Thu Xuyên nhận ra rằng Hàn Sâm thực sự là một cao thủ về bắn cung. Một cao thủ như vậy, không thể không nhìn ra được huyền cơ của Phong Chi Huyền, vì sao lại đi mượn Phong Chi Huyền chứ?
Hàn Sâm vuốt ve dây cung của Phong Chi Huyền, sau đó kéo dây cung, kéo không một chút.
Dưới sự chú ý của mọi người, dây cung nửa trong suốt như lụa kia lại không hề động đậy, cũng không bị kéo ra.
“Phốc!” Vương công quý tộc Chư Thiên nhìn thấy cảnh tượng này suýt nữa phun hết những thứ trong miệng ra.
Làm cả buổi, cuối cùng Hàn Sâm còn không kéo được cả dây cung của Phong Chỉ Huyền, vậy thì còn thi đấu gì nữa, căn bản là không cần thi đấu nữa rồi. Ngay cả một mũi tên mà Hàn Sâm còn không bắn nổi.
“Hàn Sâm thực sự quá ngây thơ rồi. Hắn thật sự cho rằng Phong Thu Xuyên tốt bụng cho hắn mượn cung à. Đó chính là Phong Chỉ Huyền của Tộc Ngải Tri, nếu không có huyết mạch của Tộc Ngải Tri thì căn bản không thể kéo nó được.”
“Đúng vậy, làm sao ta có thể quên được việc này. Đây chính là Phong Chi Huyền. Trước đây rất lâu, khi Tộc Ngải Tri đang ở thời điểm tồi tệ nhất, vị cường giả Thần Hóa duy nhất vẫn lạc, thế hệ sau lại không xuất hiện cường giả Thần Hóa. Tộc Bonas nhân cơ hội tấn công Tộc Ngải Tri, cướp lấy Phong Chi Huyền. Kết quả là, trong tiệc chúc mừng, Vua của tộc Bonas đã lấy Phong Chi Huyền, ban tặng cho một vị tướng quân lập công lớn trong tộc. Vị tướng quân kia cũng thành thạo trong việc dùng cung, lấy được thần khí này, lại nhận được lệnh vua, biểu diễn bắn cung tên ngay tại chỗ, nhưng ai mà ngờ được cho dù tướng quân có dùng hết sức bình sinh của mình cũng không thể kéo nổi dây cung.”
“Vua của tộc Bonas thấy vậy, bèn ra lệnh cho một tướng quân khác phối hợp với tướng quân trước. Một người cầm cung và một người kéo dây, cố kéo dây cung của Phong Chi Huyền. Kết quả là cứng rắn kéo ra dây cung của Phong Chi Huyền, nhưng chỉ mới kéo ra thì đã nghe thấy sấm rền trên dây cung. ây cung bị tuột rồi bắn ra, không biết làm thế nào mà dây cung lại có thể chặt đứt đầu tướng quân. Từ đó về sau, cho dù ai sở hữu Phong Chi Huyền, không những sẽ không có được giúp đỡ của nó, mà còn bị thương bởi nó, thậm chí mang lại xui xẻo. Cho đến khi Phong Chi Huyền về tay của một cường giả của Tộc Ngải Tri. Vị cường giả của Tộc Ngải Tri kia nhờ có Phong Chi Huyền mà trở nên bất khả chiến bại, cuối cùng trèo lên vị trí Thần Hóa, dẫn dắt Tộc Ngải Tri đi lên con đường phục hưng một lần nữa. Vì vậy, tên tuổi của Phong Chi Huyền cũng mà được lưu truyền khắp vũ trụ, thế nhưng không ai dám sử dụng cây cung này, ngoại trừ Tộc Ngải Tri”
“Chẳng trách Phong Thu Xuyên có thể cho mượn một cách sảng khoái như vậy, thì ra đó là Phong Chi Huyền!”
Hết chương 2554.
Bạn cần đăng nhập để bình luận