Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 576: Hấp Thu Lực Đóng Băng

Tuyết Diệc Cuồng như ma như thần, hai mắt đỏ như máu, thân thể như băng tinh, hàn khí trên người tràn ngập, mặc dù không thể chân chính đả thương người, nhưng mà nếu như người bình thường động tới chỉ sợ sẽ giống như là rớt vào hầm băng.
Hàn Sâm toàn lực vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, nhưng mà chỉ có thể tan rã hàn khí xâm lấn ở trong thân thể, cũng không dám đụng chạm vào thân thể Tuyết Diệc Cuồng, lực đóng băng kia thực sự là quá lợi hại.
- Đồ vật học trộm được quả nhiên không đáng tin cậy, tương tự là Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật đệ nhất trọng, khác biệt lại lớn như thế, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Hàn Sâm vừa lui vừa suy tư.
Lúc trước hắn học được Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, nhưng lại không sử dụng dịch gen, trừ phi Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mà Tuyết Long Nhạn mang theo trên người là giả, nếu không thì khác biệt lớn nhất cũng chính là chỗ này.
Về sau lúc Hàn Sâm tu luyện Vi Tinh Thể, trùng hợp lợi dụng dịch gen của Vi Tinh Thể hoàn thành Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật đệ nhất trọng, lúc trước Hàn Sâm còn cảm thấy hết sức may mắn.
Nhưng mà hiện tại xem ra, cái Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật không chính hiệu này quả thật kém hơn Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Tuyết Diệc Cuồng quá nhiều.
Nhưng mà bộ pháp của Động Huyền Kinh rất thần kỳ, mặc dù Tuyết Diệc Cuồng mở ra khóa gen thứ nhất rất mạnh mẽ, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại khó có thể làm Hàn Sâm bị thương.
Tuyết Diệc Cuồng tựa hồ như cũng không thèm để ý, hàn khí trên người càng ngày càng nặng, hai mắt đã đỏ như máu, thế công càng ngày càng mãnh liệt, giống như sóng to gió lớn.
Hàn Sâm vừa trốn tránh vừa lui về phía sau, nhưng mà Tuyết Diệc Cuồng thật sự là quá nhanh quá ác, căn bản là không cho phép Hàn Sâm rời khỏi vòng chiến, hơn nữa khiến cho tình huống của Hàn Sâm càng ngày càng nguy cấp.
Chỉ là trong lúc này, Hàn Sâm lại phát hiện một chuyện kỳ dị, trên thân Tuyết Diệc Cuồng tuôn ra hàn khí, sau khi bị Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Hàn Sâm đánh tan, ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng mà thời gian lâu dài, hàn khí tan rã ra nhiều hơn, Hàn Sâm dần dần cảm giác bên trong thân thể của mình tựa hồ cũng xuất hiện một luồng hàn lưu, đang theo Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật vận chuyển chậm rãi chảy xuôi.
Luồng hàn khí kia càng để lâu lại càng nhiều, cũng không đả thương thân thể Hàn Sâm, ngược lại để cho Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật sử dụng, thời gian dần trôi qua dung nhập vào bên trong cơ thể Hàn Sâm.
- Chẳng lẽ mình có thể hấp thu hàn khí của Tuyết Diệc Cuồng?
Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ.
Đã có những hàn khí đó gia nhập, Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật tựa hồ đã dần dần có chút bất đồng, chỉ là Hàn Sâm cũng nói không ra là bất đồng ở chỗ nào, nhưng mà thân thể đã bắt đầu không sợ hàn khí của Tuyết Diệc Cuồng nữa.
Bành!
Hàn Sâm mặc Huyết Lân Giáp, thử cùng Tuyết Diệc Cuồng chạm tay một cái, hắn đã không vừa lòng với việc chỉ hấp thu hàn khí tuôn ra thân trên Tuyết Diệc Cuồng, lượng như vậy thật sự là quá ít, muốn thử một chút xem có thể trực tiếp hấp thu lực đóng băng trên người Tuyết Diệc Cuồng hay không.
Thế nhưng mà một quyền chạm nhau, Hàn Sâm lập tức cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng băng hàn tuôn vào trong thân thể, lập tức đóng băng gần nửa người tính cả cánh tay kia lại, máu đều đã hóa thành băng, ngoài thân tức thì bị hàn băng bao phủ, lập tức mất đi sức chiến đấu, liền di động cũng đã không có khả năng nữa.
- Đi chết đi.
Tia máu trong mắt Tuyết Diệc Cuồng bùng cháy, khuôn mặt lộ ra vẻ khát máu, lại là một quyền đánh tới phía Hàn Sâm.
- Không xong, lực đóng băng quá mạnh, Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cũng không thể lập tức tan rã.
Hàn Sâm quá sợ hãi, đang suy tư nên ứng đối với cục diện hiện tại ra sao.
OÀ..ÀNH!
Tiểu Ngân Hồ vẫn một mực nằm ở trên bờ vai Hàn Sâm đột nhiên chuyển động, hóa thành một luồng điện bạc bắn ra, móng vuốt nhỏ hung hăng vỗ lên trên quả đấm của Tuyết Diệc Cuồng, chỉ thấy dòng điện màu bạc nổ bắn ra, hàn băng trên nắm tay Tuyết Diệc Cuồng lập tức vỡ vụn, cả người đều bị đẩy lùi ra ngoài, trên người có nhiều chỗ cháy đen, trên nắm tay càng là máu thịt mơ hồ, đã có thể thấy được ngọc cốt ở trong đó.
Tuyết Diệc Cuồng kinh hãi nhìn con tiểu Ngân Hồ kia, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Tiểu Ngân Hồ nhưng lại hung ác rống lên một tiếng, hóa thành một bóng mờ lóe ra hồ quang điện màu bạc đánh về phía Tuyết Diệc Cuồng.
- Aaa!
Tuyết Diệc Cuồng vung quyền ngăn cản thế công của tiểu Ngân Hồ, nhưng căn bản không ngăn cản nổi, trên lồng ngực trực tiếp bị cào trúng, cào ra vài vết thương, máu tươi lập tức tuôn trào ra, lực lượng sấm sét kinh khủng đánh nát hàn băng trên người y.
Tiểu Ngân Hồ giống như cực kì tức giận, hóa thành một cái bóng lôi điện màu bạc vây quanh Tuyết Diệc Cuồng liên tục vồ, từng tia hồ quang điện ảnh ngang trời lập loè.
Mạnh mẽ như Tuyết Diệc Cuồng ở phía dưới lôi điện màu bạc kinh khủng cũng không có lực ngăn cản. Chỉ trong chốc lát Tiểu Ngân Hồ cũng đã cào Tuyết Diệc Cuồng phun máu, khắp nơi đều bị lôi điện giật cháy đen.
Tuyết Diệc Cuồng kinh hãi gần chết, liên tục gào thét, lực đóng băng trên người tuôn ra, thân thể hóa thành băng tinh, nhưng mà ở phía dưới móng vuốt sắc bén cùng lôi điện của tiểu Ngân Hồ lại không chịu nổi một đòn, căn bản không đả thương tiểu Ngân Hồ được nửa phần.
- Sinh vật siêu cấp thần huyết chính là sinh vật siêu cấp thần huyết, mới chỉ là ấu thể mà đã đáng sợ như thế.
Hàn Sâm nhìn tới há to miệng, mặc dù sớm đã biết tiểu Ngân Hồ đáng sợ, nhưng thật không ngờ nó lại đáng sợ đến loại trình độ này.
Thậm chí ngay cả Tuyết Diệc Cuồng đã mở ra đạo khóa gen thứ nhất, dưới hung uy của tiểu Ngân Hồ cũng không có năng lực phản kháng, mắt thấy đã sắp bị điện giật chết tươi rồi.
Bành!
Dòng điện màu bạc ở trên không trực tiếp đánh trúng lồng ngực của Tuyết Diệc Cuồng, Tuyết Diệc Cuồng cũng không nhịn được nữa, thân thể bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đâm vào trên vách băng, đụng bể một mảng lớn vách băng, trên người đã cháy đen giống như than, còn có từng tia dòng điện màu bạc nhảy lên ở trong đó, khiến cho thân thể của y thỉnh thoảng theo dòng điện màu bạc nhảy lên run rẩy hai cái.
Thoạt nhìn hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, đã sắp không sống được rồi.
- Không có khả năng. . . điều này không có khả năng. . .
Tuyết Diệc Cuồng chật vật mở to mắt, nhìn chằm chặp vào con tiểu Ngân Hồ ưu nhã đang đứng ở trên mặt tuyết kia, thật sự là không thể tin được, mình lại bị con hồ ly nho nhỏ này giết chết.
Tiểu Ngân Hồ lại ung dung hóa thành một bóng mờ giống như tia điện màu bạc, một lần nữa đánh về phía Tuyết Diệc Cuồng.
- Aaaa. . . Oanh. . .
Tuyết Diệc Cuồng chỉ kịp hét thảm một tiếng, đã bị lôi điện màu bạc trực tiếp đánh thành tro bụi, bị gió tuyết cuốn một cái, hóa thành tro tạn bay ra bốn phía.
- Tuyết Diệc Cuồng cứ thế chết đi?
Hàn Sâm trợn to mắt nhìn đám than cốc màu xám bên trong băng tuyết, trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Hắn thấy tiểu Ngân Hồ dịu dàng ngoan ngoãn như thế, cũng đã gần quên thân phận sinh vật siêu cấp thần huyết của nó, hôm nay đột nhiên nhìn thấy nó cuồng bạo kinh khủng như thế, trong lòng cũng rất chấn động.
Chỉ là lực đóng băng trên người khiến cho Hàn Sâm không kịp nghĩ nhiều, gần nửa người đều bị đóng băng, dòng máu bên trong đã biến thành khối băng, nếu như không thể mau chóng tan ra, cho dù là thân thể Tiến Hóa Giả cũng không gánh được.
Hàn Sâm chậm rãi vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, lực đông lạnh trong thân thể dần dần bị hắn đánh tan, theo thời gian chầm chậm tan ra, hóa thành một dòng nước lạnh theo Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật chuyển động, từng tia dung nhập vào trong máu xương.
Tiểu Ngân Hồ an tĩnh ngồi ở trên mặt tuyết trước mặt Hàn Sâm, ánh mắt lom lom nhìn hàn khí trên người Hàn Sâm dần dần tan rã, hóa thành nước đá chảy xuống.
Khí tức băng hàn ở ngoài thân Hàn Sâm dần dần biến mất, trái lại bản thân Hàn Sâm dần dần sinh ra vài phần hàn khí, sương lạnh phía trên làn da bốc lên, băng cơ càng thêm óng ánh sáng long lanh, huyết nhục cốt cách đều hiện ra một loại trạng thái bán trong suốt quỷ dị.
Theo thời gian trôi qua, hàn khí trên người Hàn Sâm càng ngày càng nặng, máu xương trên người cũng càng ngày càng óng ánh, liền mạch máu đều có thể thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận