Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1674. Giết hổ

Bên trong một quán cà phê, Ngao Dạ mặc đồng phục của quán đang xay cà phê thì đột nhiên khẽ nhíu mày, bỏ dụng cụ trong tay xuống rồi cởi tạp dề để sang một bên.
“Ngao Dạ, ngươi đang làm gì vậy?” Cửa hàng trưởng nhìn Ngao Dạ với vẻ mặt khó hiểu.
“Ta đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại nhanh thôi.” Ngao Dạ mỉm cười với cửa hàng trưởng rồi đi ra phía sau.
Ngao Dạ bước ra ngoài từ phía cửa sau. Hắn nheo mắt lại, bước một bước không biết bao xa trở về nhà cũ nhà họ Hàn, đập vào mắt hắn là Hắc Hổ đang hoành hành kia.
Ngao Dạ nhìn thấy Hắc Hổ bổ nhào về phía La Lam thì khẽ lẩm bẩm: “Một kẻ còn chưa ngưng tụ được chiến giáp gen cho bản thân mình mà lại phách lối tới mức này, đúng là con người yếu đuối thật đấy. Chịu thôi, ta đã đồng ý với cái tên Hàn Sâm kia là sẽ chăm sóc cho gia đình hắn, vậy nên giờ chỉ có thể giải quyết tên kia thôi.”
Nói xong, Ngao Dạ đang chuẩn bị bước ra thì đột nhiên dừng lại, hắn khẽ thốt lên một tiếng “ồ”, nhìn về phương hướng của La Lam với vẻ quái lạ.
Ngao Dạ thấy móng vuốt của Hắc Hổ sắp hạ xuống người La Lam, Kỷ Yên Nhiên và Linh ở phía xa xa đều lộ ra vẻ mặt lo lắng. Móng vuốt của Hắc Hổ bỗng dưng bị một bàn tay gắt gao chặn lại khiến cho móng vuốt đó bị cố định giữa không trung, không thể xuống được thêm một †tấc nào nữa.
Đồng thời thân thể hùng tráng của một nhân loại chắn trước mặt La Lam, dùng một tay cản móng vuốt của Hắc Hổ lại.
Đó là một người đàn ông, tuy rằng trông có vẻ rất trẻ, nhưng mà hắn lại cảm thấy chắc chắn người này đã trung niên rồi. Lúc này đây, mặt người đàn ông này lạnh như tờ, nhưng trong đôi mắt lại đang cháy hừng hực một ngọn lửa.
Mặc dù La Lam chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, thế nhưng giây phút nhìn thấy bóng lưng ấy, cả cơ thể nàng đều run rẩy, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc há to miệng, kích động đến mức không nói lên lời.
“Động… vào… người… phụ… nữ… của… ta… Ngươi… đáng… chết…” Giọng điệu của người đàn ông kia lạnh như băng, sức mạnh trên cơ thể tuôn trào hệt như núi lửa, đôi bàn tay dùng sức mạnh mẽ hất bay Hắc Hổ.
Giây tiếp theo, cơ thể người đàn ông đó biến mất hệt như thuấn di, xuất hiện ngay trước mặt Hắc Hổ trên không trung.
Hắc Hổ hơi kinh ngạc. Đối phương là một nhân loại, thế mà hắn lại có thể dùng sức mạnh hất bay nó dưới tình huống nó mặc áo giáp gen mà. Quả thật sức mạnh cường đại đến như vậy khiến người ta phải chấn động.
Hắc Hổ lập tức kích hoạt sức mạnh của chiến giáp gen, nó muốn bắt lấy người đàn ông kia, thế nhưng lại phát hiện cơ thể mình không thể động đậy được nữa rồi.
Bịch! Bịch!
Nắm đấm của người đàn ông đó lập tức đánh lên người Hắc Hổ như vũ bão, va chạm liên tục với chiến giáp gen tạo ra một thứ âm thanh như máy ép thủy lực.
Từng nắm đấm cuồng bạo không ngừng hạ xuống chiến giáp gen. Mặc dù không thể nào đánh vỡ chiến giáp gen được, nhưng sức mạnh chấn động ấy vẫn xuyên qua chiến giáp gen khiến cơ thể Hắc Hổ rung lên bần bật, dường như cơ quan nội tạng bên trong đều đã vặn vẹo khiến nó không nhịn được mà há miệng phụt máu tươi.
Hai mắt nó đỏ như máu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Đối phương chỉ là một nhân loại, cũng đang ở trong tình huống không hề sử dụng chiến giáp gen, vậy mà sức mạnh của hắn lại có thể đánh xuyên qua cả chiến giáp gen, đây là sức mạnh đáng gờm tới mức nào chứ.
Điều càng đáng sợ hơn là, tới tận bây giờ mà nó vẫn chưa thể động đậy được, chỉ có thể đứng im ở đó ăn no đòn.
Rắc!
Hắc Hổ đột nhiên kinh hãi phát hiện ra, dưới sức mạnh của nắm đấm cuồng bạo ấy, chiến giáp gen bắt đầu xuất hiện vết nứt.
“Ngươi là ai…” Hắc Hổ kinh hãi hét lên, trong mắt nó là vẻ hoảng sợ đến tột độ, nhưng nó lại phát hiện ra rằng bản thân không thể thốt lên được lời nào.
Rắc!
Chiến giáp gen trên người Hắc Hổ bị nắm đấm đánh vỡ, giữa những mảnh giáp vỡ bay tung tóe, cuối cùng nắm đấm kia cũng đánh thẳng lên mặt khiến mặt nó vặn vẹo biến dạng, đôi mắt như sắp lồi cả ra ngoài, khóe miệng lệch sang một bên, răng và máu tươi cùng phun ra ngoài.
Bịch! Bịch!
Hắc Hổ hệt như bao cát bị cố định trong không trung, nó không ngừng vặn vẹo biến dạng theo từng cú đấm phẫn nộ, máu tươi trào ra, âm thanh xương cốt gãy và giáp vỡ liên miên không dứt bên tai, máu tươi cũng phun ra hệt như vũ bão.
Kỷ Yên Nhiên chạy qua đó đỡ Linh và La Lam dậy, nàng định đưa mọi người chạy trốn, thế nhưng lại đứng ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trên trời.
Ngao Dạ cũng hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông trên bầu trời kia, lẩm bẩm nói: “Kẻ đó vẫn chưa ngưng tụ ra chiến giáp gen mà tố chất thân thể đã đạt đến trình độ như vậy, không ngờ rằng trong nhân loại còn có một tồn tại như thế. Nếu như hắn có thể ngưng tụ ra chiến giáp gen thì nói không chừng có thể trở thành người đủ tư cách”
“Thú vị thật đấy, người này có quan hệ gì với Hàn Sâm đây? Mới nãy hắn nhắc đến người phụ nữ của hắn, chắc hẳn là La Lam nhỉ? Nếu như vậy thì hắn là cha của Hàn Sâm ư? Hay là tình nhân của La Lam?” Ngao Dạ thích thú nhìn người đàn ông ở trên không trung.
“Không thể nào… Không thể như vậy được… Một nhân loại còn chưa có chiến giáp gen… Sao có thể… Sao có thể như vậy chứ…” Trong lòng Hắc Hổ kinh hoảng đến tột độ.
Ánh mắt của Hàn Ngọc Phi bùng cháy lên sát khí, cánh tay duỗi đến cực hạn, nắm đấm ngoan độc đánh thẳng vào ngực Hắc Hổ. Cuối cùng chiếc chiến giáp gen vốn đã rách nát không tài nào chịu nổi nữa hoàn toàn bị phá vỡ hệt như kính cường lực bị vỡ nát, hóa thành từng mảnh vụn nhỏ bay xuống.
Không có sự bảo vệ của chiến giáp gen, nắm đấm của Hàn Ngọc Phi đánh thẳng vào ngực Hắc Hổ. Nắm đấm ấy đánh gãy xương ức, cả bàn tay đâm thẳng vào cơ thể hình thành lên một lỗ máu.
Mà giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh hãi và tuyệt vọng của Hắc Hổ kia, Hàn Ngọc Phi dùng bàn tay còn lại vươn vào bên trong ngực của nó, hai bàn tay mạnh mẽ xé rách cơ thể Hắc Hổ thành hai nửa.
Máu và nội tạng rơi từ trên trời xuống, hai nửa cơ thể kia cũng rơi xuống đất cái rầm khiến mặt đất xuất hiện hai cái hố sâu, trên bầu trời chỉ còn lại bóng người hùng tráng kia đang lơ lửng.
Hàn Ngọc Phi làm một thủ thế với La Lam, La Lam cũng kích động làm một thủ thế với hắn, Hàn Ngọc Phi khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bóng người lóe lên một cái rồi biến mất.
“Mẹ, người đó là ai vậy?” Kỷ Yên Nhiên tò mò nhìn La Lam, trong lòng lại nghĩ ngợi: “Lẽ nào mẹ tìm được người khác rồi? Nàng vất vả nuôi lớn Hàn Sâm và Hàn Nghiên như vậy, chắc cũng đến lúc nên sống cho bản thân mình rồi.”
“Đó là cha của Hàn Sâm, cũng là cha của ngươi.” La Lam mất mát nhìn bầu trời đã mất đi bóng dáng của người kia.
“Hắn… không phải hắn đã…” Kỷ Yên Nhiên nhìn La Lam với vẻ không thể tin nổi, nàng mới nói được một nửa thì cảm thấy không đúng lắm, thế là vội vàng ngừng lại.
“Hắn có nguyên nhân của hắn, đừng nói việc này ra ngoài.” La Lam đè thấp giọng nói.
Đúng lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Kỷ Yên Nhiên, kẻ đó dùng một tay tóm lấy Tiểu Hoa, đồng thời cười nham hiểm rồi nói: “Giáo quan đại nhân liệu sự như thần, biết chắc nhà họ Hàn có vấn đề, tên nhóc Hắc Hổ nhất định không làm ổn thỏa được. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của của giáo quan, nhà họ Hàn có vấn đề thật, thậm chí Hàn Ngọc Phi còn chưa chết, hơn nữa đã thăng cấp lên Bán Thần, còn giết chết được cả Hắc Hổ có chiến giáp gen kia. Xem ra bọn họ đúng là con cháu của Hàn Kính Chi, ta cũng nắm chắc phần công lao này rồi.”
Hết chương 1674.
Bạn cần đăng nhập để bình luận