Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3156. Luận bàn kiếm kỹ.

“Giả Thái phó, ngài xem lần này ta luyện kiếm pháp thế nào?” Tần Bạch ra vẻ đã luyện Ba Lan kiếm pháp. Thấy mặt mũi Giả Diệc Chân tràn đầy vẻ kinh ngạc không tin nổi, lòng tự tin của hắn lập tức tăng mạnh, hơi chút đắc ý hỏi Giả Diệc Chân.
Nếu vào lúc thông thường, hắn căn bản không dám nói chuyện như vậy với Giả Diệc Chân, hiện tại đắc ý rồi, không sợ đầu sợ đuôi như bình thường.
“Ba Lan kiếm pháp này, Điện hạ luyện vô cùng tốt, nếu lại phối hợp cùng Cửu Trọng Lãng Ngư, tất nhiên sẽ có hiệu quả.” Giả Diệc Chân gật đầu nói.
Trong lòng nàng ngạc nhiên, lại hỏi: “Hai ngày nay Thái tử điện hạ luyện kiếm pháp thế nào? Lại có thể luyện được một, hai phần Ba Lan kiếm ý, thực sự là kỳ tài ngút trời.”
Tần Bạch nghe vậy càng đắc ý phi phàm, ngại nói mình bị Bảo Nhi ngược ra, liền tự mỹ hóa một chút: “Thái phó để ta luyện kiếm, thế nhưng trong chốc lát, ta lại không biết bắt đầu từ đâu, đành phải mời Hàn Sâm hỗ trợ. Hàn Sâm liền để con gái của hắn luyện kiếm cùng ta, để ta quen thuộc Ba Lan kiếm pháp hơn. Hai ngày qua ta vẫn đang khổ luyện kiếm pháp, nếu Thái phó cảm thấy luyện không tệ, xem ra là có chút hiệu quả.”
Tần Bạch là kẻ lành vết sẹo đã quên đau điển hình. Lúc này hắn chỉ cảm thấy Hàn Sâm làm quá tốt, lại khiến Giả Thái phó cũng khen thưởng hắn. Đây là điều trước kia đến cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ, cho nên còn cố gắng nhắc đến Hàn Sâm, cũng đẻ cho hắn được thơm lây.
“Thời điểm then chốt vẫn là Hàn Sâm hữu dụng, nếu không có Hàn
Sâm, thì sao ta có thể được Giả Thái phó khích lệ như thế” Tần Bạch đắc ý trong lòng.
Giả Diệc Chân lại nghe mà nhíu mày, ánh mắt rơi trên người Bảo Nhị, nghĩ thầm trong lòng: “Cô bé này trông chỉ có bốn, năm tuổi, Thái tử luyện kiếm cùng nàng thì có thể đến ngộ được kiếm ý? Thật khiến người ta khó mà tin được.”
Thế nhưng nếu không tin, Tần Bạch lại thật sự ngộ được kiếm ý trong vòng hai ngày, nói hắn không luyện kiếm, thì càng khó mà giải thích.
“Xem ra lời đồn cũng không thể tin hết, Hàn Sâm này cũng không phải hoàn toàn không có gì khác.” Ánh mắt Giả Diệc Chân lại rơi trên người Hàn Sâm, nàng quy hết thảy tội trạng về trên người Hàn Sâm.
Dù sao Hàn Sâm đã từng chém giết Thiết Mạc, nếu nói nơi này có người có thể giáo Tần Bạch kiếm ý, thì cũng chỉ có Hàn Sâm.
“Các hạ hiểu kiếm?” Giả Diệc Chân cũng thay đổi xưng hô đối với Hàn Sâm.
“Học qua một chút, nhưng không học tốt lắm.” Câu trả lời này của Hàn Sâm rất thành thật.
Hắn am hiểu đao pháp và tiễn thuật nhất, kiếm pháp chỉ có thể xếp ở vị trí thứ ba, không thể coi là thật sự tốt.
Hàn Sâm tự đánh giá ý cảnh và thiên phú kiếm đạo của mình kém hơn Lục Đạo Đại Đế, cũng không sánh được với Cô Trúc. Nhân vật như vậy mới thật sự là kiếm khách, mà Hàn Sâm lại không dành nhiều công sức cho kiếm pháp.
Rơi vào trong tai Giả Diệc Chân, lời nói như vậy lại hơi quá khiêm tốn. Bản thân việc có thể dạy bảo Tần Bạch lĩnh ngộ kiếm ý đã là chuyện rất không dễ.
“Các hạ không cần khiêm tốn. Nếu các hạ hiểu kiếm, vậy luận bàn một hai cùng ta thì thế nào?” Giả Diệc Chân muốn thử xem, Hàn Sâm này rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh thật sự.
Nếu hắn là người có bản lĩnh thật sự, để Tần Bạch lui tới cùng hắn cũng không sao. Nhưng nếu hắn chỉ dùng biện pháp đầu cơ trục lợi nào đó, để Tần Bạch học được kiếm ý, thì lại không thể dung túng Tần Bạch chơi cùng hắn nữa.
“Đao kiếm không có mắt, lỡ có chỗ tổn thương thì e là không tốt.” Hàn Sâm nói.
“Không sao, ngươi và ta chỉ đọ kiếm kỹ, không sử dụng lực lượng chủng gen.” Giả Diệc Chân nghe vậy thì nhíu mày.
Hàn Sâm nói e rằng sẽ có tổn thương, chẳng phải là đang nói sợ đánh nàng bị thương sao?
Thấy Giả Diệc Chân khăng khăng như thế, Hàn Sâm cũng không tiếp tục chối từ: “Nếu Thái phó đã có chút nhã hứng, tại hạ đương nhiên sẽ phụng bồi.”
Giả Diệc Chân cũng không nói nhiều, lấy hai thanh kiếm, vứt một thanh cho Hàn Sâm, giữ lại một thanh trong tay mình, thức mở đầu chính là thức đầu tiên của Ba Lan kiếm pháp, Phong Bình Lãng Tĩnh.
Hàn Sâm thấy nàng sử dụng một thức Phong Bình Lãng Tĩnh này, lập tức lhiểu được dụng ý của nàng, Giả Diệc Chân rõ ràng muốn so đấu Ba Lan kiếm pháp với hắn.
Ba Lan kiếm pháp không phải là lại kiếm pháp mạnh mẽ khác thường gì. Về sự phát triển võ kỹ, thế giới này kém hơn đại vũ trụ gen kỳ không ít.
Bọn họ quá chú trọng ngoại lực, tồn tại thiếu hụt không nhỏ đối với việc khai phá lực lượng của bản thân. Ngoài một vài cường giả đỉnh cấp, rất hiếm có người có thể làm tốt cả hai điều.
Trước kia Hàn Sâm đã từng luyện kỹ pháp tương tự, sau khi nhìn Tần Bạch biểu diễn một lần, đã rõ ràng Ba Lan kiếm pháp trong lòng, cũng dùng một thức mở đầu Phong Bình Lãng Tĩnh tương tự.
Giả Diệc Chân thấy Hàn Sâm sử dụng thức mở đầu giống nhau, không khỏi hơi nhíu mày. Nàng dùng Phong Bình Lãng Tĩnh làm thế phòng thủ, vì muốn để Hàn Sâm ra tay trước.
Hàn Sâm bày ra thế phòng thủ tương tự, lại để nàng ra tay trước.
Nghĩ đến nàng đường đường là Thái phó Tần quốc, lại có tiếng biết dùng kiếm pháp, cử động như vậy của Hàn Sâm chẳng khác nào đang khinh thường nàng.
Giả Diệc Chân cũng không so đo, chuẩn bị dùng tiên cơ hội tấn công Hàn Sâm, thế nhưng khi nàng thật sự muốn công kích, lại đột nhiên cảm thấy không thể ra tay.
Hàn Sâm đứng yên ở đó, sử dụng một thức Phong Bình Lãng Tĩnh mà nàng hết sức quen thuộc.
Thế nhưng một thức này do Hàn Sâm dùng đến, thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng thật sự đến lúc muốn công kích, lại đột nhiên phát hiện căn bản không tìm thấy sơ hở.
Chẳng những không tìm thấy sơ hở, còn cho Giả Diệc Chân một loại cảm giác nguy cơ tứ phía. Nếu nàng tùy ý ra tay, rất có thể dẫn tới phản kích trí mạng ở một đòn sau, đến lúc đó một chiêu lập tức phân rõ sinh tử.
Động tác của Giả Diệc Chân lập tức ngưng tại nơi đó, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm thế kiếm của Hàn Sâm, muốn tìm ra điểm đột phá.
Thế nhưng Giả Diệc Chân càng xem càng cảm thấy một thức này của Hàn Sâm vô cùng thần kỳ, giống như vùng biển giấu giếm sát cơ khôn cùng, nhìn như gió êm sóng lặng, thế nhưng dưới mặt nước kia lại cất giấu không biết bao nhiêu mãnh thú tiền sử.
Cái trán Giả Diệc Chân dần dần xuất hiện mồ hôi, nàng không dám động chút nào, sợ chỉ cần khẽ động sẽ dẫn tới phản kích kinh khủng.
Nàng chưa hề nghĩ tới, một chiêu thức mở đầu không coi là xuất sắc như Phong Bình Lãng Tĩnh, lại có thể có ý cảnh và khí tượng đáng sợ như thế.
Giả Diệc Chân càng xem càng cảm thấy Hàn Sâm sâu không lường được, càng xem càng cảm thấy thế kiếm kia giống như biển cả khôn cùng, giấu giếm quá nhiều kinh khủng và huyền diệu.
Không cách nào xuất thủ, lúc này cảm giác của Giả Diệc Chân tựa như một con người đang đối mặt biển cả khôn cùng, loại cảm giác bất lực kia khiến nàng cảm thấy sâu sắc bản thân nhỏ bé dường nào.
Nếu có thể sử dụng chủng gen, nàng còn có thể sử dụng lực lượng kì lạ của chủng gen mạnh mẽ tiến công, nhưng thuần túy so đấu kiếm kỹ như bây giờ, Giả Diệc Chân chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, làm ướt đẫm cả quần áo. Thân thể hoàn toàn không cách nào động đậy được, giống như chỉ cần khẽ động, sẽ dẫn tới sát chiêu vô tận của đối phương, rơi vào kết cục chết oan chết uổng.
“Hàn Sâm này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao hắn lại có tu vi kiếm đạo đáng sợ như thế? Chỉ một chiêu thức mở đầu thường thường không có gì lạ, lại có khí tượng kinh khủng như vậy trong tay hắn, khó trách hắn có thể dạy bảo Tần Bạch luyện được kiếm ý…” Hiện tại Giả Diệc Chân đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng của mình đối với Hàn Sâm lúc trước.
Giả Diệc Chân không tin người nắm giữ tu vi kiếm đạo và ý cảnh như thế, chỉ là một con chó săn gian nịnh.
Hết chương 3156.
Bạn cần đăng nhập để bình luận