Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 778: Hạt Nhãn

Hạt Nhãn ca sở dĩ gọi là Hạt Nhãn ca, không phải bởi vì y bị mù, mắt của Hạt Nhãn ca chẳng những không mù, cũng không có bệnh gì cả, hơn nữa thị lực còn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Mặc dù bị gọi là Hạt Nhãn ca, nhưng đó là bởi vì Hạt Nhãn ca chỉ nhận tiền không nhận người, chỉ cần có tiền, y chính là một Hạt Tử Nhân, người nào cũng dám giết, con gì sống cũng dám tiếp.
Nhưng mà thực lực của Hạt Nhãn ca xác thực là rất mạnh, liền sinh vật thần huyết đều có thể đơn giản chém giết, mặc dù là ở bên trong Tí Hộ Sở hoàng tộc kia, cũng không có ai dám gây sự với Hạt Nhãn ca.
Đối phó với một người có thể bỏ ra được thú hồn thần huyết, Lưu Huống cũng không dám khinh thường, chuyên môn sai người đi mời Hạt Nhãn ca tới.
Cùng lúc đó, Lưu Huống còn tiếp tục quan sát Hàn Sâm cùng Lâm Bắc Phong, nhìn phải nhìn trái cũng không nhìn ra Hàn Sâm là ai, nếu là người xuất thân từ đại gia tộc, nhất định sẽ có thể nhận ra Hàn Sâm, Lưu Huống hiển nhiên không có nội tình như vậy, cũng không nhận ra vị con rể tương lai của nguyên thủ này.
Nhìn dáng vẻ của Hàn Sâm xác thực là giống như Lưu Kiệt nói, vừa non vừa trắng nhiều lắm chỉ chừng hai mươi, nhìn giống như là con ông cháu cha chưa từng ăn qua đau khổ, trong lòng cũng có phán đoán tương tự như Lưu Kiệt.
Nhưng mà Lưu Huống vẫn tiếp tục nhẫn nại, chờ Hạt Nhãn ca tới, cũng không nóng lòng ra tay.
- Huống ca, bọn họ đã đi ra khỏi Tí Hộ Sở, chúng ta lúc nào mới ra tay?
Nửa ngày sau, Lưu Kiệt vội vội vàng vàng trở về báo cáo.
- Không vội, Hạt Nhãn ca đã lên đường rồi, bọn họ chắc là đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc, chúng ta vượt lên phía trước tụ hợp cùng với Hạt Nhãn ca, vừa vặn chặn đứng bọn họ.
Lưu Huống nói xong liền mang theo người cùng xuất phát.
Trong khu vực núi rừng, nhóm người Lưu Huống Lưu Kiệt đi hơn mười dặm đường, rốt cục đã chạm mặt với Hạt Nhãn ca, mọi người cùng một chỗ mai phục trên con đường tới Tí Hộ Sở hoàng tộc phải đi qua.
Không bao lâu sau, liền thấy hai người cưỡi tọa kỵ theo đường núi mà đến, đúng là Hàn Sâm cùng Lâm Bắc Phong.
- Hạt Nhãn ca, chính là bọn họ.
Lưu Kiệt để ống nhòm xuống, chỉ vào Hàn Sâm cùng Lâm Bắc Phong ở xa xa nói với Hạt Nhãn ca.
Hạt Nhãn ca không dùng kính viễn vọng, chỉ là hướng về hai người ở trên đường núi bên kia nhìn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khác lạ.
- Bọn mày muốn tao ra tay đối phó với bọn họ?
Hạt Nhãn ca nhìn về phía Lưu Huống và Lưu Kiệt hỏi:
- Đúng, chính là bọn họ.
Lưu Kiệt trực tiếp đáp.
Bạch!
Một thanh nhuyễn kiếm giống như dây lưng lụa bị Hạt Nhãn ca cằm vào trong tay, trên thanh kiếm kia có máu tươi đang chảy xuôi, mà cái đầu của Lưu Kiệt đã bay lên giữa không trung, con mắt của y trừng thật to, bên trong còn tràn đầy vẻ mê mang cùng không thể tin.
- Hạt Nhãn ca, đây là ý gì?
Bọn Lưu Huống quá sợ hãi, nhao nhao triệu hoán ra thú hồn đánh tới Hạt Nhãn ca.
Hạt Nhãn ca hắc hắc cười lạnh:
- Tao chỉ giúp người làm việc chứ không bán mạng, bọn mày muốn cho tao bán mạng, vậy thì tao không thể làm gì khác hơn là muốn mạng của chúng mày.
Lưu Huống biến sắc, kinh hãi hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu tử kia có lai lịch gì hay sao?
Người kia vậy mà lại để cho ánh mắt của Hạt Nhãn ca không còn mù nữa, còn nhận ra hắn có lai lịch, Lưu Huống đã cảm thấy mọi chuyện rất không ổn.
- Không phải chỉ là có chút lai lịch, mà là lai lịch ghê gớm, đừng nói là chúng mày, coi như là người phía trên chúng mày, ở trước mặt người ta cũng là đời cháu. Chúng mày cũng dám có ý đồ với hắn, tao thực là bội phục dũng khí của bọn mày.
Hạt Nhãn ca hắc hắc cười không ngừng, chỉ là tiếng cười kia có chút làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Bọn Lưu Huống quá sợ hãi, không thể tưởng được người trẻ tuổi kia lại có lai lịch khủng bố như thế, Lưu Huống cắn răng nói:
- Hạt Nhãn ca, việc này là chúng tôi có mắt không tròng, thiếu chút nữa hại anh, tiền anh cứ thu, chuyện không cần làm nữa, Lưu Kiệt là chính y bị mù, y đáng chết, cứ tính như vậy đi, anh thấy thế nào?
- Nếu như đổi thành người khác, đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà người nọ đối với tao mà nói, lại là người cần lấy mạng ra để bảo vệ, bọn mày muốn giết hắn, so với muốn giết tao còn đáng giận hơn, không thể không lấy mạng của bọn mày được.
Hạt Nhãn ca nói xong, nhuyễn kiếm trong tay đã như gió múa lên.
Thế gian làm người đau đớn nhất không phải là đao kiếm, thường thường là tình cảm, mà kiếm pháp của Hạt Nhãn ca lại gây ra một loại cảm giác nhu tình như nước, trong lúc kiếm quang quỷ dị kia chớp động, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong núi rừng.
Chỉ là trong chốc lát, mười mấy người bọn Lưu Huống đã chết hơn phân nửa, những người còn lại cũng đã toàn thân phát run, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi và hối hận.
Lúc này Lưu Huống đã hối hận đứt ruột rồi, liều mạng muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không có cơ hội đào tẩu, mới chạy chưa đến 500m, thanh nhuyễn kiếm kia đã xuyên thấu qua trái tim của y.
Khuôn mặt của Lưu Huống lộ ra vẻ không cam lòng cùng hối hận, nhưng lại đã không có cơ hội nói thêm cái gì nữa, há to miệng, máu tươi phun ra, người cũng đã mềm nhũn té xuống, đến chết con mắt cũng không nhắm lại.
Mười mấy người không có một ai còn sống, không phải bị cắt đầu thì chính là bị đâm xuyên qua trái tim, toàn bộ đều là một đòn mất mạng, thủ pháp ra tay vừa chuẩn vừa hung ác, độc ác vượt quá tưởng tượng.
Hàn Sâm cùng Lâm Bắc Phong đã nghe được âm thanh ở trong núi rừng, lúc đi đến đây thấy được thi thể đầy đất cùng Hạt Nhãn ca đang cầm nhuyễn kiếm trong tay.
- Là Lưu Huống cùng Lưu Kiệt, Lưu Huống này là chỗ dựa của Lưu Kiệt ở trong Tí Hộ Sở hoàng tộc, bọn họ sao lại thế. . .
Lâm Bắc Phong nhìn thấy thi thể ở trên mặt đất, lập tức kêu lên.
Hàn Sâm đã biết bọn Lưu Huống muốn làm gì, chỉ là hắn không biết người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là ai, vì sao lại giết bọn Lưu Huống.
- Đa tạ bằng hữu hỗ trợ, không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?
Hàn Sâm mở miệng nói ra.
- Không hề hỗ trợ cái gì, chỉ là giúp cậu một chút việc tay chân mà thôi.
Hạt Nhãn ca theo thói quen cười hắc hắc, chỉ là cười chút khiếp người:
- Cậu gọi tôi là Hạt Tử là được rồi.
- Chúng ta quen biết?
Hàn Sâm nghe Hạt Tử nói như vậy, không khỏi cau mày nói, con mắt của người này rõ ràng rất tốt, làm sao y lại tên là Hạt Tử.
- Quen, đương nhiên là quen.
Hạt Tử nhẹ gật đầu, nhưng lại không có ý định giải thích.
Hàn Sâm bất đắc dĩ, chỉ có thể lại hỏi thêm một câu:
- Không biết bằng hữu là người ở đâu?
- Tôi đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là. . . cậu nên biết một việc.
Hạt Tử nói.
- Chuyện gì?
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, tên “mù” này thật sự là có chút cổ quái.
- Đừng gia nhập La gia.
Hạt Tử gằn từng chữ, vô cùng trịnh trọng nói.
- Anh đây là cảnh cáo hay là khuyên bảo?
Hàn Sâm nhìn Hạt Tử hỏi.
- Cậu hiểu sao cũng được.
Hạt Tử cũng không giải thích, thò tay từ trong ngực lấy ra một cái bao bố, trực tiếp quăng về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm thò tay tiếp được, phát hiện bên trong là một đồ vật giống như sách, chỉ là bên ngoài dùng tài liệu công nghệ cao bao lấy, cũng không rõ ràng rốt cuộc bên trong là thứ gì.
- Cái này, lúc rãnh rỗi cậu có thể luyện một chút, có lẽ sẽ có chút trợ giúp đối với cậu.
Nói xong, Hạt Tử liền trực tiếp quay người rời đi, thân pháp hết sức nhanh chóng, trong nháy mắt đã đi không thấy bóng người.
Hàn Sâm ngơ ngác nhìn Hạt Tử đã biến mất ở trong núi rừng, không biết đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận