Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2047. Thời gian nhàn hạ

Hàn Sâm thu lại vảy ngược, trở về trong nhà nghỉ ngơi một lúc, thương thế trên người đã dần dần tốt lên.
Hàn Sâm định tạm thời không trở về đại vũ trụ gen trong thời gian ngắn, dừng lại ở Liên Minh một khoảng thời gian.
Hiện tại Long tộc nhất định đều đang tìm hắn, mặc dù mấy người Long Thập Ngũ không biết Hàn Sâm chỉ có thể truyền tống trở về vị trí ban đầu, có điều hiện tại Hàn Sâm truyền tống trở về vẫn là quá nguy hiểm.
Nếu Hàn Sâm không xuất hiện trong thời gian dài, Long tộc không tìm thấy hắn ở biển Quy Khư, rất có thể sẽ cho rằng hắn đã trốn ra khỏi biển Quy Khư rồi, lúc đó Hàn Sâm lại đi đến biển Quy Khư sẽ an toàn hơn nhiều.
Cao thủ của Long tộc cũng không thể canh giữ ở biển Quy Khư cả đời được, cho nên sẽ luôn có cơ hội ra ngoài.
Lợi dụng khoảng thời gian ở Liên Minh này, Hàn Sâm vừa lúc hấp thu hết toàn bộ huyết dịch Thần Hoá trên Huyết Vũ đao, có thể thăng cấp Hầu Tước là tốt nhất, như vậy sau này hắn giết ra biển Quy Khư sẽ càng chắc chắn hơn.
“Nào, cục cưng của ta, để cha ôm chút nào.” Hàn Sâm bế Hàn Linh Nhi ngồi ở trên giường lên, hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ của nàng.
Hàn Linh Nhi dùng tay nhỏ đè mặt của Hàn Sâm, làm như là có hơi ghét bỏ.
“Ngươi không trở về lâu như vậy, Tiểu Linh đã sắp không nhận ra ngươi nữa rồi.” Kỷ Yên Nhiên oán trách nói.
“Vậy ta ở nhà với các ngươi nhiều hơn, tạm thời không đi đến Liên Minh nữa.” Hàn Sâm không nói chuyện mình bị đuổi giết, tránh cho Kỷ Yên Nhiên và người nhà lo lắng.
Cuộc sống ở trong nhà cũng không tốt đẹp giống như Hàn Sâm tưởng tượng, mỗi ngày cho uống sữa thay bỉm cùng với suy đoán ý nghĩ của Hàn Linh Nhi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Trẻ sơ sinh đều là quái vật không thể giao tiếp, mặc dù Hàn Linh Nhi đã coi như là loại vô cùng ngoan ngoãn, mỗi ngày không khóc không nháo, có điều vẫn khiến Hàn Sâm chịu không ít khổ cực.
Ngươi hoàn toàn không đoán ra rốt cuộc nàng muốn làm gì, hơn nữa làm việc và nghỉ ngơi của nàng vô cùng kỳ quái, khác hoàn toàn với Hàn Sâm, khi Hàn Sâm muốn nghỉ ngơi, Hàn Linh Nhi lại mở to hai mắt, vẻ mặt khẩn cầu để Hàn Sâm chơi với nàng.
Hiện tại Hàn Sâm mới biết Kỷ Yên Nhiên chăm sóc con cái vất vả bao nhiêu, còn hao phí tâm sức hơn hắn nghiên cứu đối thủ cùng với chiến đấu, tâm tư của đứa trẻ còn khó đoán hơn đối thủ nhiều, hành vi không có logic nào cả.
Hơn nữa cũng không có ai dám chọc Hàn Linh Nhi tức giận, lỡ như nàng mất khống chế tiến vào trạng thái Thần Linh siêu cấp, Hàn Sâm không dám bảo đảm liệu nàng có huỷ diệt toàn bộ tinh cầu hay không.
Hàn Linh Nhi vô cùng yêu thích tắm nắng, hơn nữa vô cùng tò mò thế giới bên ngoài, nàng yêu thích nhất chính là Hàn Sâm cưỡi phi thuyền, ôm lấy nàng cùng ra ngoài hóng gió.
“Nhỏ như vậy đã không cần nhà như thế, đợi khi lớn lên rồi lại là một người dẫn ra ngoài không dẫn trở lại được.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm than thở, có điều đối với chuyện này vẫn là làm không biết chán.
Hàn Sâm hiếm khi ở Liên Minh trong thời gian dài, bèn mang theo người nhà gọi Bảo Nhi đến cùng đi du lịch nghỉ dưỡng.
Vốn dĩ Hàn Sâm muốn đi tinh cầu Băng Lăng trượt tuyết ngâm suối nước nóng, nhưng mà bởi vì Linh Nhi thích tắm nắng, chỉ đành phải loại bỏ dự định này, đi đến tinh cầu Bích Hải có ánh nắng mặt trời và bãi biển cùng với rất nhiều sinh vật hiền lành.
Bảo Nhi và Linh Nhi ngồi bên biển đắp cát, Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên nằm trên ghế cho bãi biển hóng gió biển, ngược lại La Lam và Hàn Bảo Phi vô cùng có sức sống, cùng nhau bơi lội lặn xuống nước trong biển lớn.
Cả gia đình đang tận hưởng cuộc sống nghỉ dưỡng tốt đẹp, lại thấy hai đứa bé trai khoảng mấy tuổi đi đến bên này, đằng sau còn có mấy người có dáng vẻ bảo tiêu.
Thoạt nhìn hai cậu bé không cao hơn Bảo Nhi hiện tại bao nhiêu, đều có dáng vẻ bốn năm tuổi, một cậu bé vênh váo tự đắc đi đường hếch lỗ mũi lên trời, giống như ông trời là lão đại hắn là lão nhị.
Một cậu bé thanh tú khác lại vô cùng an tĩnh, đi ở bên cạnh cậu bé kiêu ngạo kia, trên mặt lộ vẻ vô hại.
Hai cậu bé đi đến bên cạnh Bảo Nhi và Linh Nhi, cậu bé kiêu ngạo kia quan sát Bảo Nhi một chút, sau đó búng tay một cái.
Những người lớn giống bảo tiêu phía sau kia lập tức ôm đá quý đẹp đẽ và đồ chơi công nghệ cao, cùng với hoa tươi tươi đẹp đưa đến trước mặt Bảo Nhi.
“Tiểu mỹ nhân, làm bạn gái của Ninh Bất Ngạo ta, những thứ đồ này cùng với cái kia đều là của ngươi hết.” Cậu bé kiêu ngạo chỉ vào một chiếc phi thuyền nghỉ dưỡng xa hoa trên mặt biển nói.
Bảo Nhi và Linh Nhi đều nhìn về phía cậu bé kia, Bảo Nhi chớp mắt mấy cái nói: “Chỉ có những thứ này thôi sao?”
“Ngươi muốn cái gì cứ việc nói, Ninh Bất Ngạo ta không có gì cả chỉ là nhiều tiền, chỉ cần ngươi chịu làm bạn gái của ta, ngươi muốn cái gì ta cũng đều có thể mua cho ngươi.” Cậu bé nói một cách kiêu căng.
“Ta thích nhìn cá bay trên trời.” Bảo Nhi chớp mắt mấy cái nói. “Đó là cái gì?” Cậu bé không hiểu hỏi.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, cậu bé thanh tú an tĩnh ở một bên cách xa Ninh Bất Ngạo một chút, vẫn yên lặng đứng đó như cũ.
“Chính là như thế này…” Bảo Nhi nói xong, một tay bắt lấy cậu bé kiêu căng trực tiếp ném về phía mặt biển.
Cậu bé cũng không rơi vào trong biển, ở trên mặt biển từng chút từng chút nhấp nhô lên xuống bay ra ngoài, giống như mảnh gạch dùng để lia trên mặt nước.
Cậu bé bị doạ đến hu hu khóc to, đằng sau hắn lập tức có một người đàn ông phi thân lên, xông đến trên biển đón lấy cậu bé, mà mặc dù
sắc mặt của mấy bảo tiêu còn lại đều có vẻ kinh hãi, có điều vẫn vây lấy Bảo Nhi.
“Các ngươi đi xuống đi.” Giọng nói của một người đàn ông truyền đến, những bảo tiêu kia lúc này mới thở phào một hơi lui xuống.
Một cô bé thoạt nhìn chỉ có dáng vẻ bốn năm tuổi vậy mà có thể có được sức mạnh như vậy, điều này ở trong mắt bọn họ quả thật là chuyện không thể tin được.
Mặc dù nhân loại ở Tí Hộ Sở đã thu được sức mạnh mạnh mẽ, nhưng mà trước mười sáu tuổi không thể tiến vào Tí Hộ Sở được, sao có thể sẽ có sức mạnh như vậy chứ?
Ở trong mắt bọn họ, Bảo Nhi giống như một con quái vật, mà một con quái vật như vậy không thể không có chút lai lịch nào.
Một người đàn ông thoạt nhìn rất trầm tĩnh và một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đi đến bên này, người đàn ông ra hiệu người phụ nữ mang hai cậu bé đi, còn mình lại đi về phía Hàn Sâm.
“Đã lâu không gặp, hai cậu bé kia là con trai ngươi à?” Hàn Sâm ngồi dậy mỉm cười nhìn người đàn ông chào hỏi, Kỷ Yên Nhiên đi đến bên Bảo Nhi và Linh Nhi.
“Cậu bé trầm lặng kia là con trai ta, một cậu bé khác là con trai của Thiên Tử.” Ninh Nguyệt thản nhiên nói.
“Quả thật là cha nào con nấy, bọn họ đúng là giống anh em các ngươi.” Hàn Sâm mỉm cười nói, lời này là phát từ nội tâm.
“Ảnh hưởng của hoàn cảnh mà thôi.” Ninh Nguyệt vẫn là vẻ mặt thản nhiên như vậy, mắt nhìn Hàn Sâm hỏi: “Ngoài Tí Hộ Sở vẫn còn một thế giới khác sao?”
“Đúng vậy.” Hàn Sâm không giấu diếm. “Ta phải trả cái gì mới có thể để ngươi mang ta đi đến thế giới đó?” Ninh Nguyệt lại hỏi.
“Hiện tại không tốt sao? Nhà họ Ninh còn thiếu cái gì sao?” Hàn Sâm nhìn Ninh Nguyệt hỏi.
“Đây không phải là cuộc sống của người của thế hệ bọn ta.” Ninh Nguyệt thản nhiên nói.
“Cho dù là sau khi đi cũng không còn có thể trở về được nữa, cũng không còn nhìn thấy được người nhà của ngươi nữa, còn phải mỗi ngày đối mặt với cái chết, ngươi cũng muốn đi sao?” Hàn Sâm nhìn Ninh Nguyệt lại hỏi.
“Ta muốn.” Ninh Nguyệt chỉ trả lời hai chữ.
Hàn Sâm nhìn Ninh Nguyệt một lúc lâu mới cười nói: “Cho ta một chút thời gian, ta cần phải làm một vài công tác chuẩn bị.”
Hai người không nói gì nữa, chỉ là sóng đôi ngồi ở đó nhìn biển lớn. “Con trai và vợ ngươi đều rất tốt, ngươi bỏ được sao?” Một lúc lâu sau, Hàn Sâm mới lại hỏi một câu.
“Ta chưa kết hôn, Tiểu Thi là con trai ta nhận nuôi, hắn biết chăm sóc bản thân, nên là của hắn thì không ai có thể lấy đi khỏi từ trong tay hắn, không phải là của hắn hắn cũng sẽ không lấy.” Ninh Nguyệt hơi híp mắt lại.
Hàn Sâm có hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn cậu bé trầm lặng và người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp kia.
Hết chương 2047.
Bạn cần đăng nhập để bình luận