Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2347. Bại Lộ Thân Phận

Đương nhiên Hàn Sâm không tin vào lời nói của Kính phu nhân, hắn đã cầm chiếc nhãn này nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không phát hiện ra nó có thể phản chiếu ra linh hồn.
Nghe vậy, hắn giơ tay lên, nhắm viên ngọc quý màu xanh lục hình con mắt trên mặt nhẫn vào mặt mình, sau đó nhìn hình ảnh phản chiến bên trong, nói: “Bên trong quả thật phản chiếu ra hình ảnh của ta, nhưng mọi bảo thạch đều có tác dụng như vậy đúng không?”
Kính phu nhân cười, giương tay trái của mình lên.
Bàn tay của Kính phu nhân vô cùng nõn nà, ngón tay thon dài, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhãn.
Nhìn thấy chiếc nhẫn kia, Hàn Sâm bỗng cảm thấy hồi hộp, vì chiếc nhẫn đó trông giống y như đúc với chiếc trên tay hắn, chỉ là nhỏ hơn một số.
Kính phu nhân dùng ngón tay vuốt ve viên ngọc màu xanh lục hình con mắt trên chiếc nhãn, viên ngọc hình con mắt ấy đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Chiếc nhãn trên tay Hàn Sâm giống như cảm ứng được thứ gì đó, phát sáng theo.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Sâm cảm thấy viên ngọc trên chiếc nhẫn như sống lại, giống như một đôi mắt thật đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Mà trong đôi mắt ấy phản chiếu ra dáng vẻ của hắn, nhưng không giống như khi nhìn trong gương, hình ảnh Hàn Sâm được phản chiếu qua viên đá kia giống như một đứa trẻ đang trần truồng chứ không phải là dáng vẻ của Hàn Sâm hiện tại.
Hàn Sâm giật mình, hắn không ngờ chiếc nhẫn này lại có vấn đề, bây giờ muốn tháo ra vứt đi cũng đã quá muộn rồi.
“Hoàng cô mẫu, ngươi tu luyện thuật gen gì vậy? Khá thú vị đó, nhưng đừng đem ta ra đùa giỡn.” Hàn Sâm cố gắng giữ bình tĩnh nói.
Kính phu nhân thu tay trái về, ánh sáng trên hai chiếc nhẫn lập tức tắt ngúm, nàng cười như không cười nhìn Hàn Sâm, nói: “Ngươi thật cứng miệng, nhưng có cứng miệng thế nào cũng vô dụng. Nếu bây giờ ta giao ngươi cho Hoàng Đế, ngươi đoán xem, hắn sẽ khiến ngươi chết trong bao lâu? Nếu không đến mấy vạn năm, e rằng ngươi muốn chết cũng không chết được.”
Hàn Sâm cười khổ trong lòng. Vốn dĩ, hắn đang suy nghĩ làm sao để giải hoà với Kính phu nhân, chứng minh mình là Thập Lục Hoàng tử Bạch Dịch, ít nhất cũng tranh thủ được một chút thời gian, tìm cơ hội trốn khỏi tộc Hoàng Cực.
Ai ngờ được chỉ mới gặp mặt lần đầu mà thân phận giả đã bị phát hiện, mọi suy tính và kế hoạch trước đó lập tức trở nên vô dụng và nực cười.
“Phu nhân có lời gì cứ nói thẳng.” Hàn Sâm thở dài nói.
“Có gì để nói đâu, ngươi đã phạm trọng tội, đương nhiên phải đưa ngươi tới Hoàng cung, giao cho Hoàng Thượng xử trí.” Kính phu nhân lạnh mặt nói.
“Nếu phu nhân thật sự muốn làm vậy thì sao còn ở đây đối chất với †a.” Hàn Sâm nhìn Kính phu nhân nói.
Kính phu nhân không tỏ rõ ý kiến, nàng nhìn Hàn Sâm với vẻ đầy hứng thú, sau đó không nói gì, lệnh cho xe thú tiếp tục chạy.
Hàn Sâm rất nhanh đã phát hiện, xe thú không đi về hướng Hoàng cung mà đi đến một bến cảng lớn của nước Đế Hoàng.
“Phu nhân muốn đi đâu?” Hàn Sâm đi theo Kính phu nhân lên một chiếc chiến hạm, sau khi cất cánh chiếc chiến hạm lại bay về hướng lối ra của nước Đế Hoàng khiến cho Hàn Sâm cảm thấy hơi kinh ngạc.
Kính phu nhân không để ý đến hắn, cho người đưa hắn vào một căn phòng.
Hàn Sâm nhất thời không biết rốt cuộc Kính phu nhân có ý gì. Theo lý thuyết, Kính phu nhân là bác gái của Bạch Dịch, lại còn là tâm phúc của Bạch Hoàng, nếu đã phát hiện Hàn Sâm là tên giả mạo thì trước tiên phải bắt hắn lại giao cho Bạch Hoàng mới đúng.
Thế nhưng, Kính phu nhân lại dẫn hắn rời khỏi nước Đế Hoàng, cũng không có ý giam cầm hắn, chỉ đưa hắn đến một căn phòng bình thường, ngay cả Huyết Kỳ Lân cũng vẫn đi theo bên cạnh hắn, trên người cũng không hề có cấm chế gì.
“Rốt cuộc Kính phu nhân muốn làm gì?” Hàn Sâm cảm thấy nghỉ hoặc, nhưng vẫn không nhìn thấu được người phụ nữ kia.
Hắn vuốt ve chiếc nhãn mắt Kính Linh trên ngón tay, muốn tháo nó xuống. Nhưng kể từ khi Kính phu nhân kích phát nó thì chiếc nhẫn giống như sống trên tay hắn, làm thế nào cũng không tháo xuống được.
“Chiếc nhẫn này rốt cuộc là thứ quỷ gì?” Trong lòng Hàn Sâm có chút bưồn bực, vì hắn làm cách nào cũng không thể kích phát được nhẫn mắt Kính Linh.
“Hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, xem ra ta thật sự không có tố chất làm gián điệp, bị nhiều người nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy.” Hàn Sâm thầm suy tư: “Nhưng Kính phu nhân lại không giao †a cho Bạch Hoàng, bây giờ lại còn ra khỏi nước Đế Hoàng, cơ hội chạy trốn của ta càng lớn. Điều không hay duy nhất chính là Bảo Nhi vẫn còn đang ở chỗ của Lam Hải Tâm, làm thế nào để đưa nàng ra khỏi đó đây?”
Chiến hạm đã nhiều lần tiến vào trạm không gian và tiến hành quá độ không gian, đã sớm rời xa nước Đế Hoàng không biết bao nhiêu tinh vực. Đến bây giờ Hàn Sâm vẫn không biết rốt cuộc Kính phu nhân muốn đi đến nơi nào.
Cuối cùng khi chiến hạm ngừng lại, Hàn Sâm phát hiện nơi này là một Tinh Hệ hắn đã từng thấy ở tương lai, Tinh Hệ này thoạt nhìn vô cùng hoang vu, sinh vật trên này đang còn ở giai đoạn nguyên thủy, ngay cả sinh vật có trí thông minh cao một chút cũng chưa tiến hoá, cũng không có sự tồn tại của dị chủng, chỉ có một ít sinh vật cấp thấp.
Thế nhưng ở bên ngoài một tinh cầu nguyên thủy như vầy lại có rất nhiều chiến hạm và phi thuyền neo đậu.
Hơn nữa còn có rất nhiều chủng tộc đi đến tinh cầu này.
Hàn Sâm đi theo Kính phu nhân vào tinh cầu, lập tức nhìn thấy rất nhiều chủng tộc quen thuộc : Long tộc, Ma tộc, Phật tộc, Hủy Diệt tộc và một số chủng tộc khác.
Hàn Sâm còn phát hiện ra một điều vô cùng kì quái, phàm là người đến đây, bất luận là thuộc chủng tộc gì, hầu hết đều có sức mạnh hệ thủy.
Cho dù không phải người có sức mạnh hệ thủy thì bên cạnh hắn nhất định cũng sẽ có một người cùng tộc có sức mạnh hệ thủy, mà đại đa số đều là cường giả cấp Vương, rất ít cấp Công Tước.
“Phu nhân, rốt cuộc nơi này là nơi nào?” Hàn Sâm không nhịn được hỏi Kính phu nhân ở phía trước.
“Một tinh hệ nhỏ hoang vu không có tên gọi.” Kính phu nhân thản nhiên nói.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi. “Dự tang lễ.” Kính phu nhân trả lời rất ngắn gọn.
“Tang lễ? Tang lễ của ai?” Hàn Sâm càng nghe càng thấy khó hiểu, Kính phu nhân không giao hắn cho Bạch Hoàng, mà lại dẫn hắn đi dự tang lễ gì đó, nghĩ thế nào cũng thấy quá kì quái.
“Thời gian không còn nhiều, trước tiên đi tìm vị trí tốt đi.” Kính phu nhân liếc mắt nhìn xung quanh xem xét một chút rồi đi về phía một ngọn núi.
Kính phu nhân hiển nhiên không muốn trả lời Hàn Sâm, hắn chỉ có thể mang một bụng nghỉ ngờ đi theo nàng.
Hiện tại, Hàn Sâm không có ý định chạy trốn, thứ nhất là chưa chắc đã chạy thoát, cho dù có thoát được thì hắn cũng không có ý định chạy trốn bây giờ. Dù sao Bảo Nhi vẫn còn ở trong tộc Hoàng Cực, dù một mình hắn có thể thoát được thì cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, một người phụ nữ như Kính phu nhân làm sao lại không phòng bị mà để hắn trốn thoát một cách dễ dàng được?
Hàn Sâm và Kính phu nhân đi lên đỉnh núi. Hộ vệ lập tức cầm một cái ghế đến cho Kinh phu nhân, lại còn có ô che nắng các loại, giống như đi nghỉ phép vậy.
Nhưng Hàn Sâm lại không có đãi ngộ tốt như vậy, hắn chỉ có thể đứng một bên cùng với Huyết Kỳ Lân, nhìn theo hướng nhìn của Kính phu nhân, chỉ thấy biển cả vô cùng vô tận, mặt biển gió yên sóng lặng, ngay cả dị sinh vật cũng không có, cũng không phát hiện có gì đặc biệt.
Hết chương 2347.
Bạn cần đăng nhập để bình luận