Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1618. Gặp nhau

“Hắn ở đâu? Thuộc hạ đây lập tức đi bắt hắn.” Thanh Nhã kinh ngạc hỏi.
“Không cần nữa” Xã trưởng Tân Lưu Xã đang nói, khí thế trên người trào dâng lên đột ngột, dường như không gian của cả phòng hội nghị đều bị đóng băng lại.
“Xã trưởng, ngươi làm cái gì vậy?” Thanh Nhã biến sắc, thân thể của hắn không thể động đậy được nữa giống như bị thuật định thân cố định lại một chỗ vậy.
“Thanh Nhã, ngươi thực sự cho rằng ta không biết ngươi là ai hay sao?” Xã trưởng Tân Lưu Xã chầm chậm đi đến trước mặt Thanh Nhã, giơ tay bắt một cái, đột nhiên một chiếc hộp bay ra từ trên người Thanh Nhã.
“Xã trưởng đại nhân, thuộc hạ chỉ là nhất thời nổi lòng tham, với lại Đọa Lạc Đồ Lục Giả cũng đã chết rồi. Cho nên mới không trả đồ vật lại cho ngươi, thuộc hạ biết sai rồi” Thanh Nhã vội vàng thanh minh.
Nhưng mà xã trưởng Tân Lưu Xã lại không để ý đến Thanh Nhã, mở cái hộp ra nhìn một cái, sau đó tuỳ ý để chiếc hộp lên bàn, cười như không cười nhìn Thanh Nhã: “Ngươi đã nhìn thấy đồ vật bên trong, cho nên chắc là ngươi đã đoán ra ta là ai rồi chứ?”
“Thuộc hạ không biết.” Thanh Nhã cúi thấp đầu nói.
Xã trưởng Tân Lưu Xã nhìn Thanh Nhã: “Ngươi biết, nhưng cũng không biết”
“Thuộc hạ không hiểu xã trưởng có ý gì.” Thanh Nhã lắc lắc đầu.
“Là một thành viên của Thần, nhìn thấy cái này, hẳn là ngươi đã biết ta là người của Huyết Mệnh Giáo, nhưng ngươi lại không biết trừ thân phận là người của Huyết Mệnh Giáo ra, ta còn có một thân phận khác.” Xã trưởng Tân Lưu Xã lạnh nhạt nói với Thanh Nhã.
“Một thân phận khác là gì?’ Thanh Nhã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm xã trưởng Tân Lưu Xã. Vào lúc xã trưởng Tân Lưu Xã nói hắn là thành viên của Thần ra, trên khuôn mặt của hắn cũng không còn hiện ra vẻ mặt hèn mọn của một thuộc hạ nên có nữa.
“Ta còn có một cái tên khác là Hàn Ngọc Phi.” Xã trưởng Tân Lưu Xã bình thản nói ra.
Thanh Nhã nghe được ba từ này, lập tức biến sắc: “Hàn Ngọc Phi, cha của Hàn Sâm?”
“Hiện tại ngươi đã biết tên của ta, thì cũng nên hiểu rằng tại sao ngươi phải chết rồi chứ?” Xã trưởng Tân Lưu Xã nói, tay cũng từ từ đặt lên đỉnh đầu của Thanh Nhã.
Thế nhưng Thanh Nhã lại đột nhiên cười nhẹ: “Xã trưởng, nếu như ngươi đã biết ta là một thành viên của Thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta ư?”
“Tại sao lại không thể?” Xã trưởng Tân Lưu Xã khẽ biến sắc, bàn tay vân từ từ ấn xuống đỉnh đầu của Thanh Nhã.
“Nếu như ngươi đã biết sự tồn tại của Thần, vậy thì ngươi càng nên biết rằng gen của bọn ta khác biệt với gen sinh vật của đám hạ đẳng các ngươi, sức mạnh của ngươi cũng coi như không tồi rồi, nhưng muốn giết ta thì vẫn còn kém xa lắm.” Thanh Nhã lạnh nhạt nói, trên người tản ra dao động của một luồng sức mạnh quỷ dị.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của Thanh Nhã biến đổi, sau khi hắn giải phóng ra toàn bộ lực lượng thế nhưng lại không thể thoát ra khỏi sự ràng buộc của luồng sức mạnh kia, vẫn là bị cố định cứng đờ tại chỗ.
“Không thể nào… Sao có thể như này được… Chẳng lẽ ngươi cũng là… Thanh Nhã kinh hãi nhìn xã trưởng Tân Lưu Xã.
“Không phải ngươi vì cái này nên mới đến đây sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi ư?” Bàn tay của xã trưởng Tân Lưu Xã đã ấn xuống đầu của Thanh Nhã, hờ hững nói.
“Không thể nào, nếu như ngươi là người của Huyết Mệnh Giáo, vậy thì ngươi không thể nào giống như sự tồn tại của chúng ta… lẽ nào là do ngươi cố ý để ta phát hiện ra mấy việc đó…” Sắc mặt của Thanh Nhã vô cùng khó coi.
“Các ngươi quá tự xem trọng bản thân mình rồi, tự xưng là Thần, các ngươi vẫn còn kém quá xa, nhân loại cũng có tiềm lực giống như các ngươi, chỉ là đa số chưa ai đi đến một bước đó mà thôi.” Xã trưởng Tân Lưu Xã nói, năm ngón tay đã nắm xuống.
“Ngươi dám giết ta, Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi… Bùm..” Lời của Thanh Nhã còn chưa nói xong, đầu đã bị nổ tung rồi.
“Thần hả? Cũng chỉ như này mà thôi.” Xã trưởng Tân Lưu Xã vung tay, vây vây máu dính trên tay đi, hắn không thèm nhìn Thanh Nhã thêm một lần nào nữa.
Gần đây Hàn Sâm vẫn luôn hấp thu tinh hoa gen sinh mệnh, gen Thần siêu cấp cũng không ngừng tăng lên, cách viên mãn cũng đã rất gần rồi.
Buổi tối về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong đang chuẩn bị dẫn Tiểu Hoa đi hoa viên chơi đùa thì lúc này máy liên lạc vang lên.
Sau khi Hàn Sâm nói xong nhìn một cái, phát hiện người mù xuất hiện trong máy liên lạc.
“Ngươi có thời gian không?” Người mù vừa hiện lên thì hỏi thẳng, không dài dòng chút nào.
“Có việc gì?” Hàn Sâm cũng dứt khoát, hắn không biết gì về người mù cả, hoàn toàn không hề hiểu gì, cũng không có chuyện gì để tán gẫu.
“Cha ngươi muốn gặp ngươi một lát, nếu như ngươi có thời gian thì đến nơi này.” Người mù đưa cho Hàn Sâm một địa chỉ.
Trái tim Hàn Sâm đập dữ dội, mặc dù hắn đã muốn gặp cha của mình †ừ lâu, xem có phải hắn thật sự vẫn còn sống hay không. Nhưng thực sự đến ngày này hắn vẫn khá căng thẳng.
“Bây giờ ta có thể đi sao?” Hàn Sâm hỏi người mù, tim vẫn đập rất nhanh.
“Có thể, có điều tốt nhất là không để người khác phát hiện ra tung tích của ngươi.” Người mù nói.
“Được, ta biết rồi, bây giờ ta lập tức đi.” Hàn Sâm vừa nói xong người mù đã tắt máy liên lạc đi.
Hàn Sâm chỉnh đốn lại tâm trạng. Hắn cảm thấy hơi hỗn loạn, khó có thể bình tĩnh mà suy xét.
“Bất kể là thật hay là giả, ta đều phải đi một chuyến.” Sau khi Hàn Sâm quyết định thì đi chuẩn bị, đưa Tiểu Hoa về chỗ Kỷ Yên Nhiên, sau đó một mình đi ra khỏi cửa.
Lần này Hàn Sâm không hề dẫn theo Bảo Nhi, mà một mình đi đến địa chỉ người mù đưa cho.
“Nếu như thực sự là hắn ta, hắn vẫn giống như trước chứ? Ta nên hỏi hắn cái gì được nhỉ?” Trong lòng Hàn Sâm vụt qua vô số suy nghĩ, nhưng vẫn mãi không nghĩ ra cái gì.
Sau khi ngồi lên phi thuyền, trong lòng Hàn Sâm mới dần bình tĩnh lại.
Hắn đến địa điểm đã giao hẹn, đó là một tinh cầu du lịch có tiếng, lúc hắn còn nhỏ thì cha hay dẫn hắn tới đây.
Chẳng qua đã lâu quá rồi, với lại lúc đó Hàn Sâm còn nhỏ, ký ức của hắn quá mơ hồ với nơi này, dường như không nhớ được lúc đó đến chỗ này đã làm gì, cũng đã không còn ấn tượng với cảnh vật ở nơi đây.
Bước trên tinh cầu giống như hoa viên, Hàn Sâm không có tâm trạng để thưởng thức những cảnh vật kia, chỉ đi theo tuyến đường của máy chỉ dẫn, mãi cho đến khi đi đến địa điểm đã hẹn.
Đó là một phiến đá ngọc trước hồ, Hàn Sâm đứng từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên bậc đá cạnh cái hồ, bóng tà chiều chiếu lên bóng dáng của người đó làm cho bóng của hắn ta kéo ra rất dài.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng kia, cơ thể Hàn Sâm khẽ run lên, bóng dáng kia và bóng dáng mờ ảo trong đầu hắn chồng chéo lên nhau, làm cho hình bóng trong đầu hắn dần dần trở nên rõ ràng.
“Thật sự là hắn sao?” Hàn Sâm bước từng bước về phía người đàn ông kia, hai chân đều không tự chủ mà hơi run rẩy, còn căng thẳng hơn so với lúc hắn liêu mạng với dị sinh vật.
Dường như người đàn ông cảm nhận được hắn đang đến, đứng dậy từ trên bậc đá, quay người lại rồi nhìn về phía hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan của người đàn ông kia, sắc mặt Hàn Sâm liền đại biến, hắn từng nhìn qua bức hình mờ ảo của xã trưởng Tân Lưu Xã ở chỗ của nhị gia, đó chỉ là tư liệu, mà hiện tại người đang đứng trước mặt hắn cùng với người trong bức hình kia giống nhau như đúc.
Hết chương 1618.
Bạn cần đăng nhập để bình luận