Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1878. Đại điện bị tử vong bao phủ

“Cảnh giới Thần Hoá thì làm sao, không có cường giả Thần Hoá khống chế, có thể làm gì được bản vương?” Một vương giả lạnh giọng nói, †hần quang trên người đại phóng, mang theo thuộc hạ và tộc Kana đã tới tay xông ra ngoài đại điện.
Thần quang bá đạo mạnh mẽ xé rách hắc ám, chiếu sáng một khu vực nhỏ bên ngoài cung điện, mấy quý tộc kia đều vội theo sau hắn, tiến vào trong bóng tối, muốn quay vào trong chiến hạm của bọn họ để rời đi.
Nhưng đi chưa được bao xa thì bỗng có từng cánh tay yêu dị vươn lên từ dưới mặt đất, bắt lấy mấy sinh vật bước vào trong bóng tối, ngay cả tộc Kana cũng không ngoại lệ.
Thần quang trong tay vương giả liên tục chém ra, lập tức chém rời mấy cánh tay yêu dị này, nhưng trừ vương giả ra, ngay cả mấy Công tước cũng không chém được cánh tay, bị mấy cánh tay lôi kéo xuống mặt đất.
Dưới sự lôi kéo của mấy cánh tay kia, mặt đất giống như biến thành một vũng bùn, một số sinh vật có sức mạnh hơi yếu bị kéo thẳng xuống biến mất không chút dấu vết.
Cũng chỉ có cường giả cấp Công Tước còn có thể vùng vẫy một lúc, nhưng vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của cánh tay.
Có người bị dọa sợ bay lên, nhưng mới đến không trung đã thấy một luồng kim quang bắn ra từ giữa tầng mây vàng, kim quang hạ xuống, sinh vật vừa bay lên lập tức bị hút vào trong tầng mây biến mất, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, cũng không thấy xuất hiện nữa.
Vương giả kia tung hoành vô địch, nhưng lại được cái này mất cái kia, một mình hắn có thể giết đi ra, nhưng lại không để ý được mấy người. Cuối cùng chỉ mang theo hai thân tín giết vào trong bóng tối, hơn mười mấy sinh vật đi theo hắn trong nháy mắt đã biến mất hơn một nửa.
Mấy vương giả còn lại trong đại điện đều có sắc mặt hơi khó nhìn, bọn hắn biết vũ khí Thần Hoá rất đáng sợ, cũng từng nghe qua sự khủng bố của Luyện ngục Thiên quốc, nhưng không ngờ không nằm trong tay cường giả cấp Thần Hóa, vẫn còn có uy lực cỡ này, ngay cả cường giả cấp Vương đều khó có thể địch lại.
Lúc này quý tộc bình thường mặt cắt không còn chút máu, ngay cả Công tước cũng không xông ra ngoài được, mà số người vương giả có thể bảo hộ lại có hạn, chỉ sợ phần lớn sinh vật đều phải chết ở chỗ này.
Mắt thấy hào quang trên tượng Nữ thần Kana hoàng kim ngày càng mạnh, mấy vị vương giả không còn do dự gì nữa, mang theo thân tín của mình giết vào trong bóng tối, ngay cả mấy tộc Kana cũng không cần, hiện tại căn bản là không còn sức để quan tâm mấy thứ đó nữa, cho dù là vương giả cũng không lo được nhiều như thế.
Uy lực của Luyện ngục Thiên quốc sẽ ngày càng mạnh, cho dù là cường giả cấp Vương cũng không dám tiếp tục lưu lại, hiện tại cường giả cấp Vương còn có thể xông ra ngoài, đợi thêm một lúc nữa thì chỉ sợ khó nói.
Kim Ngọc Vương không nói một lời, mang hai vị Công tước bên cạnh mình xông thẳng ra ngoài.
Mặc dù không nói là không cho Hàn Sâm và công tước Băng Điểu đi theo, nhưng nếu có chuyện gì chắc chắn sẽ không quan tâm bọn họ.
“Chúng ta cũng xông ra.” Công tước Băng Điểu cắn răng nói, mặc dù biết theo Kim Ngọc Vương xông ra ngoài là cửu tử nhất sinh, nhưng nếu ở lại lại là thập tử vô sinh.
“Tại sao bọn họ không trực tiếp công kích tượng Nữ thần Kana hoàng kim? Chẳng lẽ mấy vị vương giả mà cũng không chế phục được một vũ khí Thần Hoá?” Hàn Sâm kéo công tước Băng Điểu lại hỏi.
“Nếu như có thể phá, ngươi cảm thấy mấy vương giả kia còn phải chạy trốn à?” Trong khi công tước Băng Điểu trả lời nghi vấn của Hàn Sâm thì Kim Ngọc Vương cũng đã xông ra, có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa.
Sắc mặt của công tước Băng Điểu rất khó coi: “Cơ hội sống cuối cùng cũng bị mất rồi.”
“Vậy cũng không nhất định, không phải là trong đại điện này không có chuyện gì sao?” Hàn Sâm đánh giá sinh vật trong đại điện nói.
Sinh vật còn lưu lại trong đại điện, trừ tộc Kana, tộc Chao ra chính là một số quý tộc không có vương giả làm chỗ dựa kia.
Mấy quý tộc theo vương giả đến kia, cơ bản đều đã xông ra rồi, có điều số người chết rất nhiều, vương giả cũng khó mà chiếu cố tất cả mọi người ở trong Luyện ngục Thiên quốc này được.
“Mẹ nó, đĩ thối, mau nói, làm như thế nào thì thứ đồ này mới có thể dừng lại, nếu không nói ta sẽ giết ngươi.” Có rất nhiều quý tộc đã bắt lấy người của tộc Kana muốn đánh muốn giết.
Trong đó có một Công tước bắt Thánh nữ tộc Kana, tát một cái lên mặt của nàng, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp bị sưng tấy lên chỉ trong nháy mắt.
“Tốt nhất là hiện tại ngươi giết ta đi.” Thánh nữ tộc Kana chỉ lạnh nhạt nói một câu, không hề có biểu cảm như phẫn nộ hay gì.
“Muốn chết, không dễ dàng thế đâu, không thành thật nói cho ta, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.” Công tước đó tức giận, một tay nắm lấy cánh tay của thiếu nữ, sống sờ sờ xé xuống một miếng thịt đầy máu.
Mấy tên quý tộc tộc khác cũng đều đang ép hỏi người Kana, muốn tìm ra một con đường sống từ trong miệng của bọn họ.
“Đúng là tên ngu ngốc, nếu như tộc Kana có phương pháp dừng lại thì sao mấy vương giả kia có thể không tiếc thương vong mà rời đi chứ.” Công tước Băng Điểu nhíu mày nói.
Hàn Sâm lắc đầu không nói gì, một người tộc Kana không chịu được tra tấn lớn tiếng hét thảm: “Tất cả sinh vật ở đây đều sẽ chết, Luyện ngục Thiên quốc đã phát động, không có khả năng dừng lại, tất cả sinh vật đều phải chết, người Kana nguyện chết đứng cũng tuyệt đối sẽ không quỳ sống, muốn bọn ta làm nô lệ, các ngươi nằm mơ….”
Trong đại điện đã loạn thành một đống, Hàn Sâm nhìn ra bên ngoài, mấy vương giả kia đã xông ra xa rồi, không nhìn thấy thần quang của bọn họ, bên ngoài lại biến thành một vùng đen kịt.
“Công tước Băng Điểu, chúng ta bắt lấy Thánh nữ tộc Kana trước, có thể vẫn còn một tia sinh cơ.” Hàn Sâm nói rồi bước về phía Thánh nữ Kana.
‘Tên Công tước kia vẫn đang dùng hình đối với Thánh nữ Kana, Hàn Sâm đột nhiên ra tay, một đao chém về phía sau lưng tên Công tước đó, tuy Công tước lửa giận công tâm, nhưng Công tước dù sao vẫn là Công tước, phản ứng thật sự rất nhanh, thân hình lóe lên, đã né được đao của Hàn Sâm.
Nhìn thấy khí tức trên người Hàn sâm rất yếu, chỉ là một nhân vật Nam tước hoặc Tử tước vô danh tiểu tốt mà thôi, nhất thời tức giận, trở tay muốn giết chết Hàn Sâm.
Công tước Băng Điểu lại vô thanh vô tức đứng phía sau Hàn Sâm, lạnh lùng nhìn tên Công tước kia.
Mặc dù nàng không cho rằng hiện tại vẫn còn đường sống, có điều có lẽ Thánh nữ Kana là người biết rõ tình hình ở đây nhất, bắt nàng ở trong tay không có hại gì, có lẽ sẽ có một tia sinh cơ cũng nên.
“Công tước Băng Điểu, ngươi có ý gì đây?” Tên Công tước kia quát hỏi.
“Không có ý gì, đây là đệ tử của chủ nhân nhà ta, chỉ cần có ta ở đây,
không ai có thể ra tay với hắn.” Công tước Băng Điểu lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, giờ đã là lúc nào rồi? Ai còn quan tâm lai lịch của ngươi như thế nào, trả Thánh nữ Kana cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Công tước lạnh giọng nói.
“Ngươi có thể thử xem.” Băng khí trên người công tước Băng Điểu bốc lên, hoá thành một Băng Điểu như phượng hoàng che chở trước thân, lạnh lùng nhìn Công tước kia nói.
Hàn Sâm thoa một ít thuốc lên vết thương của Thánh nữ Kana, đồng thời hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ngươi không cần giả mù sa mưa lấy lòng ta, ta có thể nói rõ với ngươi, hiện tại tất cả đều đã vô dụng, không có ai có thể ngăn lại sức mạnh của Luyện ngục Thiên quốc, bao gồm cả ta.” Thánh nữ Kana lạnh lùng nói.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua công tước đối đầu với công tước Băng Điểu và các quý tộc khác, không có ai chú ý đến hắn, thế là mượn cơ thể che chắn lấy ra một thứ từ trong túi áo, bảo Thánh nữ Kana nhìn một cái, đồng thời hỏi: “Ngươi biết cái này không?”
Hết chương 1878.
Bạn cần đăng nhập để bình luận