Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1609. Cửa lớn rộng mở

Diện mạo của chủ nhân Thiên Ngoại có phần giống với Ngọc Diệu, mặc dù là nam giới, nhưng hắn lại mang theo một vẻ khôi ngô rất kỳ lạ.
Nhưng bất cứ ai khi nhìn thấy hắn, điều đầu tiên cảm nhận được không phải là vẻ đẹp khôi ngô của hắn, mà là khí chất ngời ngời.
Chỉ cần đơn giản đứng ở đó đã cho người ta một cảm giác vượt lên trên vạn vật, như thể mọi thứ trên đời này đều phải tuân theo hắn, và không cần hắn phải tuân theo thế giới này.
Cho dù là Lục Đạo ở đây, e rằng so về khí chất cũng khó có thể áp đảo vị chủ nhân Thiên Ngoại này.
Chủ nhân Thiên Ngoại nhẹ nhàng vung ra một đấm, chỉ là một cú đấm tùy ý, nhưng cả trời đất dường như đều thuận theo ý chí của hắn, ngưng tụ lên cú đấm này khiến Hàn Sâm cảm thấy áp lực vô cùng.
Lúc này Hàn Sâm không có khả năng rút lui, giày thủy tinh vẫn đưa hắn tiếp tục tiến lên, Cát Liệt Đao trong tay ngưng tụ sức mạnh, trực tiếp chém vào nắm đấm của chủ nhân Thiên Ngoại.
“Coong!”
Lực cắt rời mạnh mẽ của Cát Liệt Đao kết hợp sức mạnh hiện tai của Hàn Sâm lại không thể chém đứt nắm đấm của chủ nhân Thiên Ngoại.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy dường như Cát Liệt Đao chỉ chém vào bề mặt một quả bóng da có tính đàn hồi cao, lập tức bị nảy lên, nắm đấm vẫn kiên định đánh về phía hắn.
“Không hổ danh là Thủy Tổ của một tộc, quả nhiên chủ nhân Thiên Ngoại rất lợi hại.” Trong lòng Hàn Sâm hơi kinh ngạc, hắn dùng Cát Liệt Đao trong tay làm kiếm, sử dụng kiếm pháp của chính mình.
Kiếm pháp của hắn đã trải qua kỹ năng mài giữa của Thiên Tru và Quỷ Kiếm Thuật, cộng thêm kiếm ý đã đột phá chân trời. Mặc dù Hàn Sâm không phải là người chuyên tu kiếm pháp, nhưng luận về độ mạnh kiếm pháp, cho dù Lục Đạo có đến cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Lúc này, giày thủy tinh dường như đã biết mình gặp phải kẻ địch cực mạnh, cũng không quấy phá thêm nữa, để cho Hàn Sâm hoàn toàn khống chế thân thể của mình quyết chiến một trận với chủ nhân Thiên Ngoại.
Nhìn thấy Hàn Sâm chém một kiếm tới, trong mắt chủ nhân Thiên Ngoại lóe lên vài tia dị sắc.
Rất nhiều dị linh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đều từng nghe đến cái tên Đọa Lạc Đồ Lục Giả của Vô Gian Thâm Uyên, quả thật đó là một nhân vật rất mạnh, đã từng lọt vào mười vị trí đầu của bảng hạch gen siêu cấp.
Nhưng đó cũng chỉ là vỏn vẹn tiến vào mười vị trí đầu mà thôi. So với năm vị trí đầu thì vẫn kém một chút so với chủ nhân Thiên Ngoại, người đã từng dành được vị trí thứ nhất.
Nếu hôm nay chủ nhân Thiên Ngoại ra tay, đáng lẽ đám người Ngọc Diệu còn cho rằng có thể dễ dàng đẩy lùi hoặc đánh bại Đọa Lạc Đồ Lục Giả, nhưng sự việc không phải như vậy.
Cuộc đại chiến giữa Đọa Lạc Đồ Lục Giả và chủ nhân Thiên Ngoại khó có thể nói bằng một đao một quyền. Một kẻ đáng gờm như chủ nhân Thiên Ngoại nhất thời cũng không thể tìm được sơ hở gì, không thể đánh lùi được Hàn Sâm.
“Quái lạ, Đọa Lạc Đồ Lục Giả vẫn luôn dùng lực khống chế địch, là một tên mãng phu tiêu chuẩn, làm sao có thể biết loại kiếm pháp khéo léo thiên cơ tạo hóa được?” Cường giả của dòng dõi Ngọc Thị nhìn thấy kiếm pháp của Hàn Sâm đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Sức mạnh của Đọa Lạc Đồ Lục Giả đến từ sức mạnh hắc ám cực mạnh và cơ thể cường tráng của hắn, đi theo phương hướng dùng sức mạnh để đánh bại kẻ thù, về sức mạnh thì không thua gì chủ nhân Thiên Ngoại, nhưng còn kém xa chủ nhân Thiên Ngoại về cách vận dụng sức mạnh một cách khéo léo.
Bây giờ Đọa Lạc Đồ Lục Giả lại sử dụng một bộ kiếm pháp không thua gì chủ nhân Thiên Ngoại. Hơn nữa kiếm ý đó vô cùng mạnh mẽ, gần như là thứ duy nhất họ từng thấy trong đời, thật sự khó khiến người ta tin, đó chình là Đọa Lạc Đồ Lục Giả.
“Thật là quá kỳ lạ, mấy chuyện hôm nay đều rất kỳ lạ.” Những dị linh của dòng dõi Ngọc Thị đều không hiểu được.
Ngọc Diệu nhìn Hàn Sâm trong cuộc chiến, nhưng càng xem sắc mặt càng thay đổi. Bởi vì nàng nhìn ra kiếm pháp và kiếm ý của Hàn Sâm, càng cảm thấy đó không phải là Đọa Lạc Đồ Lục Giả mà là Hàn Sâm mới đúng.
Nhưng nàng lại không dám tin đó thật sự là Hàn Sâm. Nếu đúng là như vậy thì có hơi đáng sợ. Hàn Sâm lại có thể chống lại chủ nhân Thiên Ngoại, chuyện này quả thật khiến người ta không dám tưởng tượng.
Ngoại trừ trận chiến giữa Hàn Sâm và chủ nhân Thiên Ngoại, những cuộc chiến khác đang dần ngừng lại. Những sinh vật đáng sợ đến từ sa mạc Phong Ca đã quen tự do tự tại trong sa mạc lớn rồi, lại có nhiều sinh vật đáng sợ quen thuộc như vậy cùng nhau tấn công, căn bản không hề xem Tí Hộ Sở Thiên Ngoại là gì cả.
Hơn nữa, bọn chúng thực sự rất hận Hàn Sâm, cho nên cùng nhau lao vào mà không cần suy nghĩ.
Nhưng sau khi bị cường giả siêu cấp của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại chặn lại, những sinh vật đáng sợ đó dần dần phát hiện ra sức mạnh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, chúng dần dần bình tĩnh lại, dần dần rút lui từng con một, những dị sinh vật tiếp tục chiến đấu càng lúc càng ít.
Trong lúc đang chiến đấu với chủ nhân Thiên Ngoại, Hàn Sâm phát hiện ra một chuyện, đột nhiên thầm kêu lên không ổn, mặc cho kiếm pháp phi thường cũng không thể trở thành kẻ địch của toàn bộ Tí Hộ Sở Thiên Ngoại được.
Huống chỉ biến thân Đọa Lạc Đồ Lục Giả cũng có giới hạn. Tố chất cơ thể của hắn vẫn khó có thể chịu được sự dung hợp biến thân trong một thời gian dài.
Không thể trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh bại được chủ nhân Thiên Ngoại, đừng nói là đánh bại, không bị thua đã là tốt rồi. Đáng tiếc, bây giờ Hàn Sâm muốn rút lui cũng có chút không kịp nữa rồi.
Đối đầu với cường giả chân chính, Hàn Sâm đâu có thể nào phân tâm. Chỉ là trong khoảnh khắc phân tâm này, trên người Hàn Sâm bị trúng một đấm của chủ nhân Thiên Ngoại, nhất thời bị đánh bay ra ngoài rồi đâm thẳng vào tòa cung điện phía sau, đâm đổ liên tiếp vài tòa cung điện rồi dừng lại.
Hắn cảm thấy toàn thân mình dường như bị trói buộc bởi sức mạnh kỳ lạ, như thể từng cây từng sợi vòng lại, ghì chặt vào xương của mình. Hàn Sâm trong lòng thầm kêu khổ, thế là định lấy ngọc phù Ngọc Thế Chi Lang ra để liều mạng. Bây giờ hắn cũng không do dự quá nhiều nữa, chạy trốn thoát thân mới là điều quan trọng nhất.
Hàn Sâm đứng dậy xoay người muốn bỏ chạy, nhưng mới vừa bước một bước thì lập tức cảm nhận được sức mạnh trên chiếc giày thủy tinh dưới chân lại xuất hiện, hơn nữa còn kéo hắn lao về phía cung điện lưu ly kia.
“Cái đệch, cho dù vợ của ngươi ở đó thì ngươi cũng nên dè dặt một chút. Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn lao về phía trước nữa? Đừng nói là cái mạng nhỏ của ta không giữ được, ngay cả cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được.” Trong lòng Hàn Sâm rất phiền muộn.
Nhưng giày thủy tinh không phải là một sinh mệnh thật sự, căn bản không hiểu được hắn đang nói cái gì, nên vẫn tự mình lao về phía cung điện lưu ly kia.
Nhìn thấy Hàn Sâm vẫn dám lao đến, chủ nhân Thiên Ngoại hơi cau mày, chuẩn bị ra tay giải quyết triệt để hắn.
Nhưng đột nhiên nghe thấy một âm thanh răng rắc từ phía sau vang lên, và cánh cửa lớn đóng chặt của cung điện lưu ly lại tự động mở ra.
Những dị linh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đều sợ hãi đến biến sắc, ngay cả sắc mặt của chủ nhân Thiên Ngoại cũng thay đổi.
Hàn Sâm vẫn lao về phía trước, tự nhiên cũng nhìn thấy cửa lớn mở ra. Hơn nữa hắn còn nghe thấy một âm thanh vừa lạ vừa quen từ trong cung điện lưu ly truyền ra.
Lộc cộc… Lộc cộc…
Âm thanh rung động lòng người. Đó là âm thanh của giày thủy tinh cao gót giãm lên đá, giống hệt tiếng bước chân của hắn.
Hàn Sâm cảm thấy tốc độ giày thủy tinh trên chân đột nhiên tăng thêm một bậc, thế là tăng tốc lao về phía cung điện, âm thanh trong cung điện càng lúc càng gấp, dường như là đang lao ra ngoài.
Hết chương 1609.
Bạn cần đăng nhập để bình luận