Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 556: Bản In

- Chu Đình, tôi không để yên cho cậu!
Trong phòng truyền ra một tiếng hét bi thảm.
Bởi vì Kỷ Yên Nhiên phải đi họp, đã tắt máy truyền tin đi.
Hàn Sâm nổi giận đùng đùng phóng tới trạm chuyên chở, trực tiếp truyền tống vào Tí Hộ Sở:
- Chu Đình, thằng khốn, cậu ra đây cho tôi.
- Đoàn trưởng, anh làm sao thế?
Chu Đình chạy ra, nhìn thấy sắc mặt Hàn Sâm không đúng, liền quay người muốn chạy, nhưng lại bị Hàn Sâm đang tức giận chặn lại đường đi.
- Chu Đình, Bão Ngọc Nguyên Dương Công chó má gì kia của cậu, cậu cảm thấy tôi là người cần loại công pháp kia sao? Thận của tôi không biết mạnh tới cỡ nào, khởi động lên liền chính tôi cũng sợ hãi. . .
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Chu Đình, hàm răng nghiên ken két.
Chu Đình rùng mình một cái, vội vàng cười rạng rỡ nói:
- Đoàn trưởng, anh đừng kích động, anh hãy nghe tôi nói, không phải như anh nghĩ đâu. . .
- Cậu nói là loại nào?
Hàn Sâm hung tợn nhìn chằm chằm vào Chu Đình, giống như muốn ăn sống nuốt tươi y vậy.
Chu Đình thực sự sợ Hàn Sâm sẽ đi lên đánh y một trận tơi bời, vội vàng dùng tay đè lồng ngực Hàn Sâm lại, nhanh chóng giải thích nói:
- Bão Ngọc Nguyên Dương Công này, quả thật là có công hiệu tráng dương cường thận, nhưng mà đó chỉ là thứ yếu, sau khi luyện thành mặc dù có thể nói là một người “đánh” mười người, nhưng mà như loại người như đoàn trưởng vốn đã có thể một người “đánh” mười người, nhất định là không cần.
- Đó là đương nhiên.
Sắc mặt của Hàn Sâm dịu đi một chút.
- Trên thực tế tác dụng chân chính của Bão Ngọc Nguyên Dương Công là cường tráng thận khí, thận là chỗ tinh nguyên con người tụ lại, nếu như thận nhận được cường hóa, như vậy đối với sức chịu đựng của thân thể, thể lực, sức bật. . ., mọi thứ đều có hiệu quả rõ ràng, phiên bản này của tôi là bản gốc thác ấn từ trên Bão Ngọc Nguyên Dương Bi xuống, không phải là những thứ vớ vẩn ở trên Internet kia có thể so sánh, nếu thật sự là luyện thành, ngày đi nghìn dặm cũng sẽ không thở gấp.
Chu Đình vội vàng nói tiếp.
- Thôi đi, nói thật dễ nghe, chỉ sợ là hiệu quả cũng giống với mấy thứ rác rưởi ở trên Internet kia đi.
Hàn Sâm bĩu môi một cái nói.
- Thực sự là không giống, lúc trước khai quật Bão Ngọc Nguyên Dương Bi, bởi vì có quá nhiều người tranh đoạt, cuối cùng Bão Ngọc Nguyên Dương Bi bị đánh nát rồi, hiện tại tấm bia gốc đã không còn rồi, chỉ có mấy phần bị người thác ấn ngay từ đầu, phần tôi sưu tầm đây chính là một trong những bản in đó.
Chu Đình nói.
- Bản in nhiều như vậy, sớm đã bị người truyền bá lên trên Internet, cái bản in này của cậu còn có tác dụng quái gì?
Hàn Sâm cảm thấy Chu Đình đang lừa mình.
Cái gì mà bản gốc, chỉ cần nội dung đúng như thế, bản gốc bản sao còn không phải đều luyện giống nhau ư.
- Đoàn trưởng, Bão Ngọc Nguyên Dương Công lại khác đấy, anh đừng xem ở trên Internet có rất nhiều phiên bản, có thể nói là mỗi người một phiên bản, hiệu quả của từng phiên bản đều không giống nhau, phần lớn hiệu quả đều rất kém cỏi, chỉ là hơi có chút tác dụng tráng dương.
Dừng lại một chút, Chu Đình lại nói tiếp:
- Đó là bởi vì Bão Ngọc Nguyên Dương Công này thật sự rất huyền diệu, mặc dù có rất nhiều người biết rõ nội dung, nhưng mà người khác nhau có lĩnh ngộ khác nhau, quan trọng nhất là những chữ này.
- Những chữ này làm sao?
Hàn Sâm hỏi.
- Những chữ này thác ấn xuống từ trên Bão Ngọc Nguyên Dương Bi, tựa hồ có huyền diệu nào đó, mặc dù nội dung đều giống nhau, nhưng mà anh tìm hiểu những chữ này, luyện được Bão Ngọc Nguyên Dương Công sẽ không giống, giống như quan sát những bản in này sẽ có có chút lĩnh ngộ đặc thù. Nói ra có khả năng anh sẽ không tin, thứ này phải là bản in chính phẩm mới có tác dụng, cho dù anh sao chép cũng được, trực tiếp làm bản sao cũng được, dù thế nào xem đều không có ích lợi gì.
Hàn Sâm cầm lấy mấy tờ giấy kia nhìn nhìn, cũng không cảm giác ra chỗ nào khác biệt, làm gì có chỗ huyền diệu nào.
- Chu Đình, cậu muốn trêu chọc tôi đúng không?
Hàn Sâm cảm thấy Chu Đình này đang lừa dối hắn, đây rõ ràng là một tờ giấy thông thường mà thôi.
- Không phải. . . không phải. . . đây cũng là một bản sao chép đấy, chính phẩm quá quý giá, tôi sợ vạn nhất anh chưa làm rõ ràng chân tướng mọi chuyện, trong lúc tức giận sẽ làm hỏng những bản in trân quý kia, cho nên mới phải cầm cái này cho anh xem. Nếu như đoàn trưởng thật sự có ý tứ, tôi lấy bản gốc ra cho anh.
Chu Đình vội vàng nói.
- Cầm bản gốc tới cho tôi xem một chút, nếu để cho tôi phát hiện ra cậu đang trêu chọc tôi, cũng đừng trách tôi ác độc.
Hàn Sâm trừng mắt lườm Chu Đình nói ra.
- Đoàn trưởng, nếu như là bản gốc, anh có thể đổi mấy cái thú hồn biến dị bạo tẩu cho tôi không?
Vẻ mặt của Chu Đình mong đợi nhìn Hàn Sâm.
- Cậu cầm cho tôi xem trước một chút rồi nói sau.
Hàn Sâm lạnh mặt nói.
Chu Đình không dám nhiều lời nữa, liền trở về lấy bản gốc tới, không bao lâu sau, Chu Đình liền mang theo một cái hộp sắt loại nhỏ trở về.
Đặt hộp sắt nhỏ ở trước mặt Hàn Sâm, Chu Đình thận trọng mở ra, từ bên trong lấy một tập bản in cũ kỹ để lên trên mặt bàn.
- Đoàn trưởng, mời anh xem, cam đoan không giống với loại vừa rồi.
Chu Đình lộ ra vẻ chắc chắc nói.
Hàn Sâm nhìn thứ Chu Đình vừa mới lấy ra, cảm thấy hình như quả thật có một chút khác biệt, nhưng mà lại không nói rõ được là khác ở đâu.
Cầm lấy ba tờ sao chép vừa rồi, nội dung của một tấm trong đó cùng một tấm trên bàn là giống nhau, chính là nguyên bản cùng sao chép, Hàn Sâm đặt chung ở một chỗ cùng đối chiếu.
Rõ ràng chữ đều là giống nhau, hình dạng màu sắc cũng không sai một chút nào, nhưng khi nhìn bản chính, lại có một loại cảm giác không nói rõ được, giống như có cái gì đó đặc biệt huyền diệu.
- Đoàn trưởng, tôi không có lừa anh chứ?
Chu Đình cười híp mắt nói.
- Hình như quả thật có một chút môn đạo.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào bản chính xem đi xem lại, giống như trong lòng có giác ngộ, nhưng lại không nói ra được chỗ nào khác thường.
- Thứ này cũng không chỉ có một chút môn đạo, thật sự là có môn đạo, Bão Ngọc Nguyên Dương Bi bị hủy, hiện tại mấy phần bản in này là trân quý nhất, muốn luyện thành Bão Ngọc Nguyên Dương Công chân chính, liền cần phải dựa vào chúng nó. Những thứ rác rưởi bên trên Internet kia căn bản không có chút tác dụng gì, cho dù có chút hiệu quả tráng dương, còn không bằng tập chống đẩy – hít đất. Nếu muốn lĩnh ngộ huyền diệu của bản gốc, không có thứ này thì không thể.
Chu Đình vội vàng khoe bản gốc của mình.
- Cậu muốn đổi như thế nào?
Hàn Sâm thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Đình hỏi.
- Một bộ bản in tổng cộng có năm tờ, một tờ đổi hai cái thú hồn biến dị bạo tẩu nhé?
Trong lòng Chu Đình đã sớm có tính toán, trực tiếp mở miệng báo ra một cái giá.
- Cậu điên rồi à? Mấy thứ đồ nát này, cậu muốn đổi mười cái thú hồn biến dị bạo tẩu?
Hàn Sâm trợn to mắt nhìn Chu Đình.
- Đây chính là bản gốc. . .
Chu Đình kêu oan.
- Ba cái thú hồn biến dị bạo tẩu thêm hai cái thú hồn biến dị bình thường, tôi chỉ có như vậy, đổi hay không?
Hàn Sâm nói.
- Đoàn trưởng, anh thêm chút đi, đây dù sao là chính phẩm mà cả vũ trụ cũng chỉ có một vài tấm mà thôi.
Chu Đình lộ ra vẻ cầu xin nói.
- Chỉ có như vậy thôi, không đổi thì cầm về đi.
Hàn Sâm quay người muốn đi, trên người hắn xác thực chỉ có bằng ấy mà thôi, hơn nữa Hàn Sâm cũng không muốn quá nhiều thú hồn Bạo Tẩu từ trên tay hắn chảy ra, đây đã là cực hạn của hắn rồi.
- Được, ba cái bạo tẩu hai cái bình thường, cứ đổi như vậy đi.
Chu Đình cắn răng.
Hàn Sâm xem qua năm tờ giấy, sau khi xác định là không có vấn đề gì, liền cùng Chu Đình hoàn thành giao dịch.
Quay người đi vài bước, Hàn Sâm đột nhiên quay đầu lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Chu Đình hỏi một câu:
- Luyện thứ này, thật sự có thể “đánh” mười người chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận