Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2922. Phù điêu trên đường núi.

Sau khi mai táng bộ xương khô, lúc này Hàn Sâm mới khoác cái áo choàng kia lên người, hắn lại không kiêng ky gì với đồ của người chết, huống chỉ áo này không nhiễm chút bụi nào, không khác gì áo mới.
Mấy thứ như vi khuẩn đã sớm bị hạt ánh sáng tím phân giải, căn bản không thể có chút dơ bẩn gì.
Nhưng Hàn Sâm khoác áo lên người, thử dùng lực lượng của bản thân kích thích lực lượng trên quần áo, nghĩ thầm cho dù không phải võ trang Thần Cách, nhất định cũng là một món dị bảo.
Nào ngờ cho dù Hàn Sâm kích thích thế nào đi nữa, cái áo khoác xanh viên đen này cũng không hề nhúc nhích, giống như vật bình thường không có năng lượng vậy.
“Vật này không lý nào lại không phải dị bảo chứ? Có thể không bị phân giải trong dòng ánh sáng tím, ít nhất cũng phải là vũ khí Thần Hóa mới đúng, sao lại không có chút phản ứng nào chứ?” Hàn Sâm cảm thấy vô cùng quái lạ, nhưng áo khoác không có động tĩnh, hắn cũng không có cách nào. Đưa tay xé thử, quả nhiên vô cùng bền chắc, với lực lượng của Hàn Sâm mà cũng không gây được chút tổn hại nào cho chiếc áo.
“Được rồi, coi như là mặc áo giáp đi. Có chiếc áo choàng này trên người, các loại lực lượng phong hỏa lôi điện chắc cũng không xuyên thấu vào được.” Hàn Sâm nói thầm trong lòng.
Ánh mắt dò xét khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy ba ngọn núi đá màu đen tọa lạc trên cánh đồng tuyết sông băng ở phía xa. Hình dáng ba ngọn núi đá kia vô cùng kì lạ, hoàn toàn khác biệt với những núi băng núi tuyết bên cạnh.
Núi băng tựa như lưỡi đao, núi tuyết thì giống như núi lửa hình vòng tròn, chỉ có ba núi đá màu đen kia, dáng dấp giống như cánh hoa sen, ba ngọn núi xếp thành hình chữ phẩm (3).
“Hẳn là chỗ đó.” Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhi, dẫm lên tuyết đọng đi về phía ba ngọn núi màu đen kia.
Dựa theo lời của Đại Kim Ngư, sau khi đi tới nơi này, chỉ có thể dẫm trên tuyết mà đi, tuyệt đối không thể dùng các loại phương pháp như bay hay dịch chuyển tức thời, nếu không chẳng những không lấy được bảo bối mà còn bị Dị chủng kinh khủng tấn công.
Bản thân Đại Kim Ngư đã là Dị chủng cấp cao, Dị chủng mà đến cả nó cũng sợ, nhất định không phải chuyện đùa, Hàn Sâm cũng không muốn lấy thân mạo hiểm.
“Nhưng mà bốn phía xung quanh đều sáng như tuyết, nếu bay lên sẽ bị nhìn thấy, đi thì sẽ không bị nhìn thấy sao?” Hàn Sâm vô cùng hoài nghỉ vấn đề này.
Nhưng dù sao cũng đã tới đây, bất luận thật hay giả cũng phải thử một lần.
Dọc theo đường đi, giống như lời Đại Kim Ngư nói, mặc dù bốn phía đều là sông băng và cánh đồng tuyết, mà không có một sinh vật nào †ồn tại, đến cả Dị chủng cũng không có, bốn phía đầy tĩnh mịch.
Hai cha con vô kinh vô hiểm, chỉ tốn chút thời gian đã tới dưới chân ba ngọn núi đá,. Nhìn lên ba ngọn núi từ dưới chân núi, chúng khá nguy nga hùng vĩ, ba ngọn núi đá đều cao đến tám vạn thước, chen chúc chung một chỗ, ở giữa mới phân ra ba đỉnh núi, tựa như một bông hoa sen mới nở một nửa.
Vòng hướng bên trái, đi dọc theo vách núi chừng bảy tám dặm đường, quả nhiên có thềm đá xuất hiện trên vách núi giống như lời Đại Kim Ngư nói, vòng quanh vách núi mà lên, giống như cái thang lên trời đi thông tới tiên cảnh.
Đến đây, Hàn Sâm không lập tức đi lên, mà ngưng mắt cẩn thận đi nhìn thềm đá kia, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp.
Theo như lời Đại Kim Ngư, hắn và Bảo Nhi nhất định phải đưa lưng về
phía thềm đá, sau đó nhắm mắt lại vịn vách núi đi lên, hơn nữa không
thể sử dụng bất cứ lực lượng nào, dĩ nhiên các loại lực lượng Lĩnh Vực cũng không thể dùng.
Hơn nữa Đại Kim Ngư còn dặn đi dặn lại, lúc bọn họ đi lên thang đá, dù nghe thấy âm thanh gì sau lưng, cũng tuyệt đối không thể mở mắt ra quay đầu lại nhìn, phải đi thẳng lên. Chờ tới lúc bàn tay sờ tới điêu khắc đá phía xuất hiện trên thạch bích, có thể sờ thuận theo tượng đá, đến lúc đó sẽ có thể tìm được món bảo bối kia.
Sau khi lấy được bảo bối, vẫn không thể mở mắt, nhắm mắt lại như ban đầu, lại đi xuống theo đường cũ. Chỉ cần xuống núi, coi như bọn họ đã thành công một nửa.
“Với chỉ số thông minh của con Kim Ngư kia, chắc nó không thể nghĩ ra kế hoạch phức tạp như vậy để lừa gạt chúng ta.” Hàn Sâm lấy lại bình tĩnh, ôm Bảo Nhi, một tay ôm nàng vào trong ngực, cười nói: “Ngươi cũng biết lời Đại Kim Ngư nói, đường lên núi này, lại không thể mở mắt ra nhìn. Đến lúc đó nếu ngươi quả thật không nhịn được mở mắt ra, nhất định phải lập tức nói với ta.”
Bảo Nhi dựa lưng vào trong lòng Hàn Sâm, nhắm đôi mắt to lại, hơi hưng phấn nói: “Cha, ta đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta mau lên núi đi.”
Hàn Sâm cũng nhắm hai mắt lại, sau đó một tay vịn vách núi, đi thụt lùi trên thềm đá.
Bởi vì không thể sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền, lại không thể dùng mắt nhìn, chỉ có thể dựa vào thính lực nguyên thủy nhất, cho nên Hàn Sâm vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai để nghe.
Ngoài tiếng gió ra, lại không nghe thấy âm thanh kì lạ nào khác.
Xem ra thềm đá không hề khó đi, với năng lực thân thể của Hàn Sâm, cho dù nhắm mắt lại đi thụt lùi, hắn cũng có thể đi nhanh như bay. Nhưng Hàn Sâm sợ phía trên có huyền cơ gì, nên không dám đi quá nhanh, vừa đi vừa nghe.
Hắn đi thẳng lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghe thấy âm thanh quái dị nào, mọi thứ đều rất yên bình.
Đột nhiên, ngón tay Hàn Sâm cảm thấy hình dạng vách đá hơi khác thường, phía trên thạch bích vốn bóng loáng bằng phẳng, xuất hiện một ít vết lõm.
Ngón tay Hàn Sâm vuốt ve, phát hiện những thứ vết lõm kia có sâu, có cạn, có thẳng, có gấp khúc, thoáng chốc cũng khó phân biệt được rốt cuộc khắc cái gì.
Nếu có thể dùng Lĩnh Vực Động Huyền, Hàn Sâm không dùng mắt cũng có thể phân biệt được khắc cái gì, nhưng bây giờ chỉ có thể suy đoán trong lòng.
Sờ những vết khắc kia, Hàn Sâm tiếp tục đi lên, ngón tay vuốt theo vết chạm khắc trên đá, bởi vì chỉ có thể sờ được một phần trong đó, cho nên rất khó suy đoán ra thứ đang sờ là cái gì.
Tiếp tục đi, đột nhiên Hàn Sâm nghe thấy sau lưng dường như có âm thanh kì lạ phát ra, như tiếng rắn kêu, mặc dù rất nhỏ, nhưng lại khiến cho da đầu người nghe tê dại, da gà trên người lập tức nổi lên.
Hơn nữa âm thanh kia cách phía sau Hàn Sâm càng ngày càng gần, giống như một con rắn độc đang đến gần sau lưng hắn, trong nháy mắt đã sắp áp sát sau lưng hắn.
“Đi em gái ngươi.” Hàn Sâm sao còn có thể nhịn được. Hàn Sâm vẫn †in tưởng bản thân hơn những điều Đại Kim Ngư kia dặn dò, tình nguyện đối diện nguy hiểm, cưỡng ép đi đoạt bảo vật kia, cũng không thể giao mạng của mình cho Đại Kim Ngư mà hắn căn bản cũng không quá tin tưởng.
Hàn Sâm mở Lĩnh Vực Động Huyền, đồng thời mở mắt ra xoay người nhìn về thềm đá phía trên, vừa nhìn một cái đã hơi ngẩn ra.
Sau lưng hắn làm gì có rắn độc gì, đường đá hoàn toàn giống như đường đá phía dưới, vẫn vòng quanh co hướng lên vách núi, trên thềm đá không có gì cả. Trái lại, phía trên thạch bích có rất nhiều chạm khắc, kéo dài theo thêm đá, cũng không biết dài bao nhiêu.
Mà vật gì được điêu khắc trên vách đá kia, Hàn Sâm quả thật không cách nào xác định, bởi vì bộ phận Hàn Sâm nhìn thấy chỉ là một bộ phận của phù điêu.
Nhưng nhìn từ một bộ phận này, có lẽ là một con rắn lớn, thứ Hàn Sâm thấy đều là một phần của thân rắn.
Ánh mắt Hàn Sâm rơi trên phù điêu kia, thân con rắn kia lại nhanh chóng biến hóa, từ trạng thái đá biến thành sinh vật sống, vảy đen cũng tỏa ra khí tức máu tanh.
Ánh mắt Hàn Sâm rơi ở nơi nào, tượng đá nơi đó biến thành thân thể máu thịt sống sờ sờ. Vô số vảy đen lay động, khí tức kinh khủng tràn ngập toàn bộ không gian chỉ trong nháy mắt.
“Con Kim Ngư kia không lừa gạt ta, quả nhiên không thể mở mắt ra nhìn.” Mặc dù Hàn Sâm biết Kim Ngư không lừa hắn, nhưng hắn không hối hận, chung quy vẫn phải nắm giữ vận mệnh trong tay mình, không thể trông cậy mỗi lần đều gặp người tốt.
Hết chương 2922.
Bạn cần đăng nhập để bình luận