Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2642. Kiểm tra thiên phú lần hai

Đấn tận khi Hàn Sâm bước vào đại lục như tiên cảnh kia, hắn cũng chưa nhận được đáp án.
Suối tiên chảy xuôi, mây mù lượn lờ, có cự long qua lại hoành hành, phượng hoàng sát cánh cùng bay, các loại kỳ hoa dị thảo, chim thú quý hiếm có thể thấy được ở khắp nơi trên đại lục.
Hàn Sâm quét mắt một lượt đã thấy ít nhất ba con dị chủng Thần Hóa, trong đó còn bao gồm dị chủng Thần Hóa hệ thực vật.
“Khủng bố thật… Thảo nào tộc Thái Thượng có thể trở thành chủng tộc đệ nhất của đại vũ trụ. Tài nguyên ở nơi này nhiều đến mức dù là tộc Hoàng Cực cũng không thể bằng được… Không… Phải nói là vốn không thể so sánh nổi… So ra tộc Hoàng Cực căn bản là thứ nghèo rớt mồng tơi…” Sự sợ hãi của Hàn Sâm không thể hình dung nổi bằng lời. Trên đường đi, đủ các loại dị chủng mạnh mẽ nhiều không đếm nổi, dị chủng Thần Hóa trên khắp dãy núi, nhìn là thấy ngay.
Song ngồi thuyền nhỏ bay mấy vạn dặm trên đại lục, nhìn hàng đàn dị chủng nhiều vô kể lại không thấy được một người tộc Thái Thượng nào.
“Từ thời thượng cổ khi tộc ta phát hiện ra nơi đây, thường sẽ có tiền bối mang những dị chủng mà họ phát hiện được về nuôi thả. Trải qua không biết mấy trăm triệu năm mới tạo nên cảnh tượng ngày hôm nay. Song năng lực sinh nở của tộc Thái Thượng ta quá kém, đến tận bây giờ cũng chỉ còn lại không tới hai trăm tộc nhân mà thôi, đương nhiên cũng không dùng đến nhiều tài nguyên như vậy, khiến cho chúng sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, tạo thành hiện trạng như bây giờ.” Linh Lung nói.
Giờ Hàn Sâm cuối cùng cũng biết được vì sao tộc Thái Thượng có vốn liếng để bồi dưỡng cường giả Thần Hóa rồi. Nơi đây quả thật là một kho tàng thiên nhiên, lấy tài nguyên nơi này để bồi dưỡng mấy cường giả Thần Hóa cũng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Bảo Nhi ghé vào mạn thuyền, đôi mắt to thường đảo qua những kỳ hoa dị thảo, thoạt nhìn không có gì lạ nhưng Hàn Sâm hiểu rõ nàng như lòng bàn tay lại biết, trong lòng nàng chắc chắn đang nảy ra ý nghĩ mưu ma chước quỷ nào rồi.
Thuyền nhỏ bay mãi, không biết phi hành bao lâu, Hàn Sâm cứ cảm thấy tốc độ dòng chảy thời gian ở đây hình như hơi có vấn đề, khiến hắn không thể phán đoán chuẩn thời gian được.
Cuối cùng, Hàn Sâm cũng thấy trong vân sơn vụ nhiễu xuất hiện quần thể cung điện dựa vào núi, dãy núi hòa thành một thể hoàn mỹ với cung điện, giữa mây mù lượn lờ hệt như tiên cảnh.
“Linh Lung, ngươi đã trở về rồi sao?” Thuyền nhỏ vừa đáp xuống chân núi, đã thấy trên thềm đá đi thông lên cung điện ở đỉnh núi xuất hiện một người đàn ông tộc Thái Thượng rảo bước đi xuống.
Có lẽ do mảnh đất địa linh nhân kiệt như vậy nên người được sinh ra ở nơi giống như tiên cảnh này dường như cũng đẹp đẽ hơn người bình thường một chút.
“Nhị sư huynh.” Linh Lung bước ra khỏi thuyền nhỏ, hơi hành lễ với người đàn ông.
Hắn khẽ xua tay, ý bảo Linh Lung không cần đa lễ, sau đó ánh mắt rơi vào người Hàn Sâm, thấy Bảo Nhi ngồi trên vai Hàn Sâm, người đàn ông hơi nhíu mày nói: “Tam sư muội, sao ngươi lại dẫn theo hai người về? Ai mới là tằm của ngươi?”
“Hắn tên Hàn Sâm, là tằm ta lựa chọn. Đây là con gái của hắn, vì không có ai chăm sóc nên chỉ có thể mang theo cùng.” Linh Lung giải thích.
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi không nhìn Hàn Sâm và Bảo Nhi nữa, nói với Linh Lung: “Đi thôi, tế đàn đã chuẩn bị xong, giờ có thể tiến hành khế ước.”
Linh Lung đáp lời, sau đó nói với Hàn Sâm: “Các ngươi đi theo ta, không được cách ta quá xa.”
Hàn Sâm gật đầu, bước xuống khỏi thuyền nhỏ. Song vừa ra khỏi thuyền, hắn chợt cảm thấy thân thể dường như bị một ngọn núi lớn ép xuống, khiến hành động của hắn cũng trở lên chậm chạp.
“Hoàn cảnh của Thiên Ngoại Thiên hơi khác biệt với bên ngoài, quen
dần là được thôi.” Linh Lung nói với Hàn Sâm. Hàn Sâm gật đầu, im lặng đi theo sau Linh Lung bước lên thềm đá, quét mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Sư muội, ngươi có Thiên tộc Cô Trúc không chọn, sao lại cứ phải chọn một Tinh tộc vậy? Tố chất thân thể của Tinh tộc rất bình thường, thành tựu tương lai cũng có hạn…” Người đàn ông không hề kiêng dè gì, vừa đi vừa nói chuyện với Linh Lung.
“Sao tên này chẳng giống tộc Thái Thượng tẹo nào nhỉ?” Hàn Sâm cũng không tức giận, chỉ quan sát người đàn ông kia mấy lần.
Khác với Lý Khả Nhi, Bích TỈ và Linh Lung hắn từng gặp, trên người tên này có mấy phần khí tức phàm tục, không đạm mạc giống như người của tộc Thái Thượng.
Linh Lung rõ ràng chỉ thuận miệng đối phó hắn, trả lời rất đơn giản, dường như không có ý muốn trao đổi lắm.
Bốn người đi thẳng tới giữa sườn núi, chỉ thấy ở lưng chừng núi có một đình đá xây trên bệ đá, bức hoành trên đình đá viết ba chữ “Bán Sinh Duyên”.
Hàn Sâm cũng không biết nó có nghĩa gì, chỉ thấy người đàn ông kia xoay người lại, vẫy tay nói với Hàn Sâm: “Ngươi qua đây. Theo quy củ của tộc Thái Thượng ta, ít nhất phải có thiên phú cửu giáp mới có thể tiếp tục khế ước. Kiểm tra đẳng cấp thiên phú của ngươi ở đây xem
sao.
Người đàn ông hình như không biết chuyện Hàn Sâm đã từng kiểm tra rồi, đi vào trong đình đá, mở hộp đá trên bàn đá ra, chợt thấy Thần Linh Chi Xúc đang lẳng lặng nằm trong hộp đá.
“Ngươi đút một giọt máu cho Thần Linh Chi Xúc, sau đó đứng bên cạnh chờ.” Người đàn ông chỉ vào Thần Linh Chi Xúc, nói với Hàn Sâm.
“Nhị sư huynh, kiểm tra thì không cần nữa đâu. Trước đó Bích Tỉ sư huynh đã dùng Thần Linh Chi Xúc kiểm tra cho hắn rồi, hắn có thiên phú thập nhất giáp, phù hợp tiêu chuẩn làm tằm.” Linh Lung nói.
“Thiên phú thập nhất giáp? Hắn chỉ là một Tinh tộc, sao lại có thiên phú thập nhất giáp được chứ, đùa ta đó à? Chắc chắn là tiểu tử Bích TỶ tính sai rồi, đừng nói là Tinh tộc, cho dù là tộc Thái Thượng ta cũng rất hiếm thấy được người thiên phú thập nhất giáp… Chuyện này càng cần phải kiểm tra, tránh cho ngươi bị kết quả kiểm tra sai lầm làm chậm
trễ…” Người đàn ông bắn liên thanh như súng máy không ngừng.
Hàn Sâm lười nghe hắn tiếp tục lảm nhảm, trực tiếp đi tới trước hộp đá, đưa ngón giữa tay phải ép ra một giọt máu, đút cho Thần Linh Chi Xúc.
Linh Lung nhìn chằm chằm vào Thần Linh Chi Xúc. Nàng cũng muốn biết lần kiểm tra trước có phải xảy ra vấn đề không, hay Hàn Sâm thật sự có thiên phú thập nhất giáp.
Người đàn ông cũng nhìn chằm chằm Thần Linh Chi Xúc. Hắn không †in một Tinh tộc lại có thiên phú thập nhất giáp, chỉ nghĩ rằng khi Bích Tỉ kiểm tra chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì, khiến kết quả kiểm tra bị sai lệch.
Mấy người đều đổ dồn ánh mắt vào Thần Linh Chi Xúc. Nhưng sau khi hút máu của Hàn Sâm, Thần Linh Chi Xúc chỉ hơi ngọ nguậy, họ đợi một lúc lâu cũng không thấy nó động đậy gì, thậm chí còn chẳng lột bỏ tầng giáp xác nào hết.
Linh Lung kinh ngạc, người đàn ông cũng biết có điều kỳ quái. Dù thiên phú của Tinh tộc có kém đến mức nào cũng không thể không lột ra nổi một tầng giáp xác.
“Lạ thật đấy, Thần Linh Chi Xúc có vấn đề gì à?” Người đàn ông thò tay
võ lên đầu Thần Linh Chi Xúc, nghi ngờ nói: “Đâu có sao đâu, vẫn như thế mà nhỉ, sao lại vậy chứ?”
“Ngươi lại đút cho nó một giọt máu đi.” Người đàn ông kiểm tra kỹ Thần Linh Chi Xúc, thật sự không có vấn đề gì, lại xoay người nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng cảm thấy kỳ quái, làm theo lời hắn, lại nặn ra một giọt máu đút cho con Thần Linh Chi Xúc kia.
Hết chương 2642.
Bạn cần đăng nhập để bình luận